Mục lục
Truyện không tên số 16
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21109

Dạ Trạch Hạo lập tức để kịch bản sang một bên, nheo mắt ngẫm nghĩ một hồi, lại nhìn sang chị Mai, “Chị nói xem, tôi phải tổ chức sinh nhật như thế nào cho cô ấy?”

“Nếu là sinh nhật thì cô ấy nhất định sẽ chọn lựa cùng trải qua với các con, tôi nghĩ anh tặng một món quà sinh nhật là được rồi.”

“Tặng cái gì được nhỉ?”

“Tặng đá quý trang sức đi! Con gái đều thích.” Chị Mai đưa ra đề nghị.

“Đúng vậy, tôi cũng phát hiện trên cổ cô ấy không có dây chuyền gì cả, nên mua cho cô ấy thứ gì đó.” Dạ Trạch Hạo gật đầu, nói xong, anh lại cười, “Một lát chị nhắc mọi người là không được cho cô ấy biết tôi sẽ tặng quà, tôi muốn ngày mai cho cô ấy một bất ngờ.”

“Xem ra anh thật sự dụng tâm với cô ấy rồi nhỉ, Dạ thiếu gia, anh quên mục đích ban đầu khi anh tiếp cận cô ấy chẳng qua chỉ là kích Long Dạ Tước nổi giận thôi rồi sao?” Chị Mai lại nhắc lại.

Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười, “Chỉ chọc giận anh ta thôi thì sao mà đủ? Tôi muốn anh ta giận đến phát điên, bây giờ, tôi cảm nhận được anh ta cũng thích Tô Lạc Lạc rồi, vậy là càng thú vị hơn nữa.”

“Anh không sợ sau này Tô Lạc Lạc biết được mục đích ban đầu anh tiếp cận cô ấy là gì à?”

“Chuyện này cũng chỉ có chị biết tôi biết, chị không nói tôi cũng không nói, cô ấy sẽ không biết đâu.”

“Nhưng anh tiếp tục tiếp cận người nhà họ Long, anh không sợ người nhà họ Long phát hiện ra thân phận của anh à? Đến lúc đó, Tô Lạc Lạc sớm muộn gì cũng biết thôi.”

Dạ Trạch Hạo có chút đau đầu thấy phiền, nhìn chị ta nói, “Đừng cứ nghĩ theo hướng xấu như thế, chuyện của sau này, sau này tính tiếp, bây giờ tôi chỉ muốn đối xử tốt với cô ấy, để sau này cô ấy có biết chuyện thì cũng không hận tôi đến thế.”

Chị Mai lắc đầu, xem ra Dạ Trạch Hạo thật sự rung động với Tô Lạc Lạc rồi, đây không phải là chuyện tốt, cô như thể có thể thấy trước được phong ba bão táp sau này.

Chị Mai, tôi đi trang điểm chuẩn bị đây, một lát chị cùng tôi đi mua nhé! Tôi tin mắt thẩm mỹ của chị nhất định là rất tuyệt.” Dạ Trạch Hạo nịnh hót nói, sau đó bước lên trước thân mật choàng tay qua chị ta.

Chị Mai là họ hàng xa của Dạ Trạch Hạo, thế nên quan hệ của hai người không tệ.

Vừa giống chị em, vừa giống người thân.

Khi Tô Lạc Lạc đi ra uống nước, gặp phải Lan Lan, Lan Lan cười hỏi, “Vừa nãy Dạ thiếu gia đi ra ngoài rồi, chị không đi cùng anh ấy à!”

Tô Lạc Lạc hoàn toàn không biết Dạ Trạch Hạo đi ra ngoài, cô chớp chớp mắt, “Anh ta ra ngoài rồi sao?”

“Đúng vậy! Cùng chị Mai đó.”

“Ừ!” Tô Lạc Lạc cười một cái, nếu vậy thì một lát khi đi đón con cô không cần phải báo cáo với anh ta rồi.

Tô Lạc Lạc pha một ly trà hoa mang vào phòng làm việc của mình, bây giờ rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi quá, cô lên mạng xem phim vậy, gần đây cô vừa đi xem tác phẩm của Dạ Trạch Hạo, không thể phủ nhận, diễn xuất của anh ta rất tuyệt.

Mặc dù chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng tác phẩm của anh lại vô cùng có chiều sâu, có sức bộc phát, loại hình nhân vật nào cũng có thể diễn tốt.

Tô Lạc Lạc thật muốn biết, để có được diễn xuất tốt như thế, có phải anh ta cũng đã trải qua việc gì hay không?

Tại nhà họ Tô.

Từ khi nhận được sự chất vấn của Long Dạ Tước tại nhà họ Long, cả ba người nhà họ Tô đều thấy trong lòng khó chịu, và trong đó Tô Ngữ Phù cảm giác tim cô như bị xé toạc ra vậy, đau đến nỗi cô thở cũng khó khăn, trong đầu cô cứ nghĩ mãi hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào trong buổi lễ đính hôn.

Khi Tô Lạc Lạc vẫn chưa xông vào buổi lễ, tất cả đều hạnh phúc đến chói lóa, cô trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, trở thành đối tượng ngưỡng mộ của tất cả phụ nữ.

Và hôm đó Long Dạ Tước càng đẹp trai đến mức khiến cô điên đảo, cô gần như sắp sở hữu anh rồi.

Sau đó tất cả ác mộng của cô đều bắt đầu kể từ khi Tô Lạc Lạc xuất hiện, nên mối hận của cô đối với Tô Lạc Lạc lớn hơn bất cứ người nào trong nhà họ Tô.

Tô Lạc Lạc như một kẻ phá hoại vậy, phá hoại hết hạnh phúc và tương lai của cô.

Cô hận, cô oán, cô nghĩ đến lời đề nghị lần trước của cô bạn thân.

Long Dạ Tước bây giờ muốn lấy cô ta rồi, vậy nếu cô ta dơ bẩn rồi thì sao? Nếu cô ta bị người đàn ông khác đụng qua, Long Dạ Tước biết được rồi còn có thể ôm cô ta, đụng vào cô ta nữa không?

Long Dạ Tước muốn lấy Tô Lạc Lạc nhất định là vì nghĩ cho bọn trẻ, chứ không phải là thật lòng thích Tô Lạc Lạc đâu nhỉ! Thế nên, lời đề nghị đó của cô bạn sẽ có ích, chỉ cần Tô Lạc Lạc dơ mất, Long Dạ Tước sẽ chê bai, cả đời này cũng sẽ không đoái hoài đến cô ta nữa, và sau này anh ta nhất định sẽ tìm một cô gái có tâm hồn và cơ thể trong sạch để kết hôn, còn Tô Lạc Lạc sẽ sống cuộc sống vô cùng bi thảm, con cái của cô ta sẽ bị người khác giành lấy.

Có lẽ đối với Tô Lạc Lạc mà nói, hai đứa con đó quan trọng như sinh mạng của cô ta vậy, có tiền hay không đối với cô ta cũng không quan trọng bằng hai đứa con này.

Đây cũng là lý do cô ta dùng mọi cách quyến rũ Long Dạ Tước, cố gắng trèo lên giường anh ta để anh ta lấy cô đây! Cô dĩ nhiên cũng nhìn thấy tin đồn tình cảm của cô ta và Dạ Trạch Hạo, cái tên thiếu gia phong lưu đó, người khác không biết, chứ Tô Ngữ Phù cô biết rất rõ, anh ta hoàn toàn là một tên đàn ông phong lưu đa tình, ngày trước khi ở trong quán bar, anh ta không phải cũng quyến rũ cô như thế sao? Nên anh ta hứng thú với Tô Lạc Lạc, thời gian tuyệt đối không quá một tháng, cô sẽ đợi xem Tô Lạc Lạc bị Dạ Trạch Hạo lừa xong rồi bị đá thật đau như thế nào!

Tô Ngữ Phù gọi cho cô bạn thân.

“A lô, Ngữ Phù à, có chuyện gì thế?”

“Tối nay mình mời bạn ăn cơm, có chuyện muốn bàn với bạn.”

“Chuyện gì?”

“Chính là chuyện lần trước nói qua với bạn.”

“Bạn chuẩn bị bắt đầu rồi sao?”

“Mình đã nhịn hết nổi rồi.”

“Được thôi, mình ủng hộ bạn, hãy để cho con tiện nhân kia bị trừng phạt đi.”

Cúp máy, đôi mắt Tô Ngữ Phù hiện lên tia thâm hiểm, cô tuyệt đối sẽ không nương tay với Tô Lạc Lạc.

Thời gian thoắt cái đã đến bốn giờ hơn rồi, không biết tại sao, đến giờ này thì lòng Tô Lạc Lạc lại có chút hồi hộp.

Vì cô biết Long Dạ Tước có thể sẽ gọi điện đến, cho dù Long Dạ Tước không gọi điện lại, cô cũng sẽ nhận được điện thoại của cô giáo, họ sẽ dùng xe trường học đưa bọn trẻ về biệt thự, người hầu lúc này còn ở biệt thự, lúc nào cũng có thể đón hai đứa nhỏ.

Tô Lạc Lạc nhìn thời gian trôi qua, Dạ Trạch Hạo vẫn chưa về, đúng bốn giờ rưỡi.

Tim Tô Lạc Lạc đập chệch một nhịp, và điện thoại của cô cũng vang lên đúng giờ.

Tô Lạc Lạc giật mình, xem ra anh ta cũng rất có quan niệm về thời gian, nếu không, sẽ không đúng giờ đến thế gọi điện cho cô, bốn giờ rưỡi, dường như là một lời nguyền không thể vỡ vậy.

Tô Lạc Lạc nhìn điện thoại, chỉ còn cách đưa tay cầm điện thoại lên, “A lô.”

“Cô đang làm gì thế?” Giọng nói trầm thấp đầy tình cảm hỏi.

“Tôi đang đi làm đó thôi!” Tô Lạc Lạc trả lời nhạt thếch.

“Chỗ ngày hôm qua, mau xuống đây.” Ngữ khí của anh ta dường như là câu mệnh lệnh vậy.

Tô Lạc Lạc có chút không biết nói gì, “Biết rồi!”

Sau khi cúp điện thoại ,Tô Lạc Lạc phà ra một hơi dài, nghĩ đến việc ngồi trên xe anh ta đi đón bọn trẻ, thời gian trong suốt quãng đường này cô đều cảm thấy có chút áp lực. Ai dà, xem ra cô nên tìm mua một chiếc xe nhỏ để đưa đón bọn trẻ rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK