Mục lục
Truyện không tên số 16
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21129

Tên phỉ tặc cầm dao lập tức có chút sợ hãi, ngược lại cầm chắc con dao trong tay hơn, ánh mắt càng ác độc hơn. Tên thủ lĩnh phía trước càng nắm chặt nắm đấm kêu răng rắc, hắn muốn cho Long Dạ Tước biết sự lợi hại của hắn, lăn lộn trong giới xã hội đen, hắn còn có học qua mấy năm taekwondo, đánh nhau chưa bao giờ thất bại qua.

"Bây giờ không quan tâm quy tắc giang hồ nữa, cùng lên, xé xác hắn ta ra." Thủ lĩnh hạ lệnh xuống, lập tức bốn người đàn ông hình thành một vòng bao vây, vây lấy Long Dạ Tước ở bên trong.

Tim của Tô Lạc Lạc sắp sợ đến ngừng đập rồi, cô đang tranh đấu với tên đàn ông bên cạnh, tức giận đạp chân hắn ta, "Anh thả tôi ra."

Hắn tuy ốm, nhưng sức lực rất lớn, ghìm chừng cô, hung dữ nói, "Không được động đậy, nếu không, tôi sẽ giết cô trước."

Câu này truyền đến tai của Long Dạ Tước, mặt anh trầm xuống, lúc đó tên thủ lĩnh phát lệnh tấn công, con dao trong tay hắn nhanh chóng đâm về phía ngực Long Dạ Tước.

"Cẩn thận.." Tô Lạc Lạc lo lắng kêu một tiếng.

Mắt nhìn thấy con dao đang đâm tới gần ngực Long Dạ Tước, chỉ thấy thân anh xoay một cái, bàn tay to phút chốc đoạt lấy con dao, một giây sau nghe thấy rắc một tiếng, và tiếng la hét của tên thủ lĩnh.

Cổ tay của hắn bị Long Dạ Tước bẻ gãy trong chớp mắt.

Nhìn thấy lão đại bị đánh, ba tên còn lại lập tức tấn công không theo kế sách gì, cầm con dao trong tay liền đâm tới tấp người Long Dạ Tước. Trong mắt của Long Dạ Tước lóe lên một ánh sáng lạnh lùng, chỉ nhìn thấy bàn tay lớn của anh kéo tên thủ lĩnh, ném về phía bọn đàn em của hắn, tiếp đến đôi chân dài của anh quét qua, một tên đàn em khác nằm đo đất, còn một tên cầm dao thấy vậy liền nhắm đến eo của anh mà đâm, bàn tay lớn bắt lại, tên này dùng hai tay cầm dao, còn Long Dạ Tước chỉ dùng tay không móc chặt bàn tay nắm chặt của hắn, mũi dao không thể đến gần được anh chút nào.

Khi tên này biết được anh có sức lực hơn người, tên khác thấy hắn ta không thoát thân được, nhanh chóng đánh lén vào ngực anh để hỗ trợ, Long Dạ Tước dùng ánh mắt âm u lạnh lùng quét qua, cổ tay tên cầm dao bị anh khóa lại, hai con dao đối chuẩn vào mặt anh nhưng không tài nào làm anh bị thương.

Một giây sau khi Long Dạ Tước ra tay, một người quì trước mặt anh, còn tên còn lại còn thảm hơn, bị đôi giày của anh dẫm không thương tiếc lên vai.

Bốn tên bắt cóc thế là bị anh xử gọn.

Tô Lạc Lạc bị sốc khi nhìn thấy cảnh đó, thật sự không dám tin năng lực của người đàn ông này, một đấu bốn mà lại có thể thắng lợi nhẹ nhàng đến vậy, không hề tốn sức gì.

"Lão Ngũ, mày còn đứng đờ ra đó làm gì." Tên thủ lĩnh cầm lấy cổ tay bị gãy nóng giận la lớn.

Lão Ngũ lập tức trong tay có thêm một con dao, nhắm đến cổ của Tô Lạc Lạc đang bị hắn ta khống chế, "Không được cử động, mày mà còn dám cử động, tao sẽ giết người phụ nữ của mày."

Ánh mắt Long Dạ Tước bỗng chốc như đông kết lại, lạnh băng nhìn người đàn ông ốm yếu nhỏ thó, "Nếu như mày dám động đến một sợi tóc của cô ta, mày thử đi."

Vừa rồi đã thấy được uy lực của anh ta, lúc này tên đàn ông uy hiếp Tô Lạc Lạc bất giác nổi da gà, nhưng lúc này dùng Tô Lạc Lạc uy hiếp là có lợi nhất.

Người đàn ông này, quá mạnh rồi.

"Mày đừng có qua đây, mày mà qua đây, tao sẽ giết cô ta."Ánh mắt lão Ngũ có chút e dè, ngữ khí có chút không còn khí chất.

Tô Lạc Lạc cảm thấy cổ mình hơi lạnh, mà khổ nỗi hai tay cô bị trói phía sau, cô nhìn Long Dạ Tước, vừa hi vọng anh ta cứu cô, nhưng cũng không mong anh xảy ra chuyện gì.

Long Dạ Tước tựa như là tử thần vậy, từng bước một bước đến, chính vào lúc đó, phía sau lưng anh, tên lão đại thủ lĩnh dùng cái tay còn tốt cầm lấy con dao lập tức đâm lén Long Dạ Tước.

Ánh mắt Long Dạ Tước vì đề phòng Tô Lạc Lạc bị thương, lúc dao của tên thủ lĩnh lướt tới, anh không tránh, cũng không né, mà là để hẳn cho tên đó vạch một vết thương dài trên cánh tay. "Long Dạ Tước..." Tô Lạc Lạc kêu to.

Ánh mắt Long Dạ Tước nhìn chết trưng người đàn ông đang khống chế Tô Lạc Lạc, lúc này, anh cách bọn họ chưa đến một mét.

Lão Ngũ nhìn thấy lão đại đánh lén thành công, nhưng ánh mắt người đàn ông lại vẫn nhìn chằm chằm bản thân, như là ánh mắt của chim ưng vậy, nhìn trừng hắn đến nỗi phải rùng mình, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một người có thể không hề sợ hãi như vậy, dường như là tử thần bò lên từ địa ngục vậy. Hắn kinh hãi tuột tay, Long Dạ Tước chính là bắt lấy tâm lý của hắn, trong lúc hắn đang phát hoảng, cánh tay dài của anh đưa ra móc lấy tay cầm dao của hắn, Tô Lạc Lạc cũng ngay lập tức phối hợp, lập tức thoát ra khỏi tay còn lại của tên đàn ông, nhanh chóng đến phía trước Long Dạ Tước, một giây sau, trên người cô là một cánh tay mạnh mẽ bảo vệ che chắn cho cô.

Tô Lạc Lạc nghiêng đầu qua, nhìn xem vết thương đang chảy máu trên cánh tay anh, trong lòng rối thành một khối, vết thương này, anh là vì cô mà phải nhận lấy mà.

Tên thủ lĩnh thấy đánh lén thành công, lúc hắn chuẩn bị đâm bồi thêm phát nữa, mới phát hiện Tô Lạc Lạc được cứu rồi, và một giây sau, đôi chân dài của Long Dạ Tước mạnh mẽ đá một phát, tên thủ lĩnh bay xa đến hơn ba mét, đập vào mặt đất, té đến nỗi xém chút hộc máu.

Long Dạ Tước đi đến phía trước mặt tên đàn ông gần nhất, giày da thật mạnh mà dẫm lên bàn tay của hắn ta, anh lạnh lùng hỏi như hỏi cung, "Nói, là ai chỉ thị chúng mày bắt cóc cô ấy?"

"Không .. không có ai.."

Chân của Long Dạ Tước dùng sức, "Còn không nói? Muốn cái tay này phế luôn không?'

Đau đến tận tim, lúc này, sức đè của Long Dạ Tước, sắp khiến tên bắt cóc đau ngất đi rồi, hắn đau đến la oai oái, "Tôi nói.. tôi nói, là một đứa con gái bỏ tiền ra kêu chúng tôi bắt cóc cô ta."

"Đứa con gái đó tên gì."

"Tôi không biết... chúng tôi làm việc từ trước đến giờ không hỏi tên của khách hàng... chúng tôi chỉ biết người đó rất xinh đẹp, và là cô gái rất trẻ..."

"Cô ta muốn các người làm gì?"

"Cô ta muốn chúng tôi cưỡng hiếp cô này.."

Sắc mặt Tô Lạc Lạc trắng bệch ra, ai có thể ác độc bỏ tiền ra để đối phó cô? Trong đầu của Tô Lạc Lạc rất nhanh đã có đáp án.

Là Tô Ngữ Phù

Cô ta nhẫn tâm đến vậy.

Có được đáp án như mong muốn, Long Dạ Tước kéo lấy Tô Lạc Lạc đi đến chỗ xe,Tô Lạc Lạc nhanh chóng xông đến xe thương vụ, cầm lấy túi của cô lên xe.

"Vết thương của anh."

"Chỗ này không phải là chỗ xử lý vết thương." Long Dạ Tước nói xong, anh không lo vết thương đang chảy máu, đạp ga xe, chiếc xe quay một vòng một trăm tám mươi độ quay đuôi chạy về hướng lúc đi đến.

Ánh mắt Tô Lạc Lạc cứ nhìn chằm chằm vết thương của anh không ngừng chảy máu, hơi thở đứt đoạn, đôi mắt ướt long lanh toàn là sự đau lòng và nỗi lo lắng.

Xe của Long Dạ Tước sau khi xông ra một con đường nhỏ, tiếp tục chạy về phía trước, lúc nhìn thấy ngã tư đường thứ hai, anh chạy thẳng vào đó.

Long Dạ Tước cũng không dám bảo đảm, mấy tên bắt cóc còn có đàn em ở gần đó nữa, vì vậy anh phải rời xa chỗ đó rồi mới xử lý vết thương.

Xe dừng lại, Long Dạ Tước đưa tay bịt lại vết thương nói với cô, "Phía sau cốp xe có hộp thuốc, mau lấy ra."

Tô Lạc Lạc nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, từ phía cốp xe lấy ra hộp thuốc đến ghế phụ ngồi vào, cô mở ra, nhìn thấy bông băng cầm máu, cô nhanh chóng lấy ra đưa cho anh. Long Dạ Tước cầm lấy bông băng cầm máu phủ lên vết thương, nói với cô, "Lấy cái chai màu vàng, đổ một chút vào phía trên bông băng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK