Mục lục
Truyện không tên số 16
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21161


Lúc này, đã là thời gian nửa đêm, bốn bề im lặng không tiếng động, Tô Lạc Lạc theo Long Dạ Tước vào phòng của anh, anh ấn cái đèn thủy tinh phát sáng, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu xuống.

Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước ngồi trên ghế sofa, cô ngồi xuống kế bên anh.

Long Dạ Tước đưa cánh tay dài cởi nút áo của anh, Tô Lạc Lạc bất giác có chút xấu hổ mà quay mặt qua chỗ khác, thân hình người đàn ông này làm người khác không cách nào nhìn trực diện.

Tại vì lo sợ nhìn nhiều hơn một cái sẽ sản sinh tà niệm.

Long Dạ Tước nhìn thấy cô xoay mặt đi, có chút không vui nói, "Nhanh chóng kiểm tra vết thương."

Tô Lạc Lạc chỉ có thể nghiêng người qua, nhìn cơ bắp của anh vừa săn chắc vừa cứng cáp, cô thật sự muốn dùng ngón tay đâm chọt, thử xem có phải giống như nhìn thấy sức lực cứng rắn như vậy.

Chẳng qua, cô không hề muốn làm ra những việc khiến người đàn ông này hiểu lầm, ánh mắt của cô rơi lên vết thương anh ta, cũng không thấy máu chảy ra nữa, cô nói với anh, "Tôi giúp anh thay một cái băng gạc, băng mới lại một cái vậy!"

"Uhm!" Long Dạ Tước đồng ý.

Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi lấy rương thuốc, từ bên trong cầm lấy một con dao, nhẹ nhàng mà cắt băng gạc ra, nhìn một cái, thấy hồi phục rất tốt.

"Không sao, vết thương của anh hồi phục không tồi, không còn ra máu nữa rồi." Tô Lạc Lạc nói với anh.

Một đôi ngươi đen sâu khóa chặt cô, nhìn thấy biểu cảm của cô vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, cổ họng của anh chuyển động hai lần, Tô Lạc Lạc bắt đầu giúp anh băng bó, thủ pháp của cô không tồi, nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp.

"Được rồi, sau này chú ý một chút, nếu không là lại bị rách ra, anh như vậy, vết thương sẽ khó lành lắm."Tô Lạc Lạc khuyên nhủ, cúi người thu dọn đồ trên bàn.

Đột nhiên, trên đầu xuất hiện một bóng hình, Tô Lạc Lạc bất ngờ ngẩng đầu, hai cổ tay của cô phân biệt bị hai cánh tay người đàn ông khóa chặt, một giây sau.

Đến muốn vùng vẫy cô cũng ko làm được, bị người đàn ông ấn ép xuống ghế sofa.

"Long Dạ Tước, anh làm gì vậy! Bỏ tôi ra, không được lộn xộn." Tô Lạc Lạc lập tức tức giận mà kêu nhỏ.

"Cái gì là lộn xộn?" Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống đôi môi lấp lấy của cô, bình thản ép hôn một cái, sau đó, ngẩng đầu cười nhìn cô, "Cái này có tính là lộn xộn không?"

"Anh..."

Sao đó, tiếp đến, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông rơi vào chỗ xương đòn cô, cười hỏi cô, "Cái này là lộn xộn không?"

Tô Lạc Lạc cảm giác người đàn ông này vẫn muốn hướng xuống phía dưới hơn nữa, cô nhanh chóng kêu một tiếng, "Tính, đều tính là lộn xộn, anh bỏ tôi ra."

"Con gái mấy người không phải thích đàn ông lộn xộn à?" Long Dạ Tước nhếch miệng cười.

Tô Lạc Lạc lập tức nhìn anh cạn lời, "Mới không phải đó!"

"Tô Lạc Lạc, cô cũng hai mươi bốn tuổi rồi, cô nhất định cũng có yêu cầu về phương diện đó chứ, vừa may tôi cũng có, vì vậy, chúng ta sao không vui vẻ cùng nhau? Sống cuộc sống vợ chồng?" Long Dạ Tước nhẫn nại mà thuyết giáo .

Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt ra, tức hồng hộc trừng mắt nhìn anh, "Tôi mới không có, tôi cả đời này cũng không cần."

"Đó được coi là chuyện đẹp đẽ nhất trên thế giới này, cô xác định là không muốn thử?"

Tô Lạc Lạc nhìn anh giận dỗi nói, "Trong mắt của tôi, đó là chuyện ghê tởm, năm năm trước, anh đã làm cho tôi gặp ác mộng sâu sắc, anh đừng nghĩ tôi sẽ còn thích mấy chuyện này."

Long Dạ Tước lập tức nghĩ đến chuyện đêm đó năm năm về trước, anh như sói như hổ mà muốn cô hết lần này đến lần khác, bây giờ nghe cô nhắc đến như vậy, lại trở thành ác mộng của cô?

"Tôi có yếu đến vậy không?" Long Dạ Tước lại nghĩ rằng năng lực của bản thân không đủ làm cô thấy đủ.

Tô Lạc Lạc nghe ra được, lập tức má cô đỏ hồng, "Không liên quan đến chuyện này, nói chung, cả đời tôi cũng bị ám ảnh, toàn bộ là tại anh."

"Tôi có trách nhiệm xóa bỏ nỗi ám ảnh của cô, tin tưởng tôi, tôi sẽ làm cô mãn nguyện." Long Dạ Tước cảm thấy bản thân có trách nhiệm rất lớn.

Tô Lạc Lạc vùng vẫy vì bị anh khóa chặt bàn tay, "Bỏ tôi ra, anh tốt nhất cái gì cũng đừng làm, nếu không, cả đời này tôi đều hận anh."

Long Dạ Tước nghe ra quyết tâm của cô, anh thả cô ra, khuôn mặt có chút phức tạp mà nhìn chằm chằm cô, "Cô xác định cả đời này không cần đến đàn ông nữa à?"

"Xác định, rất là khẳng định luôn." Tô Lạc Lạc nói xong, đứng dậy rồi đi, cũng không dọn dẹp rương thuốc nữa.

Nhưng mà sau khi đi ra ngoài cánh cửa, Tô Lạc Lạc phát hiện tim đập có chút nhanh, không lẽ vì nụ hôn vừa rồi của anh ta? Không, cô làm sao có thể có phản ứng như vậy được?"

Tim Tô Lạc Lạc có chút rối mà quay về phòng, xoay qua xoay lại có chút ngủ không được, đều do người đàn ông quá đáng ghét, sau này không cho phép để anh ta có cơ hội được lợi nữa.

Buổi sáng.

Long Dạ Tước nhận được điện thoại của mẹ, nhà họ Tô bên đó nhận lời rồi, Long Dạ Tước vốn dĩ nghĩ rằng Tô Vỹ Khâm và Uông Nguyệt Dung xuất hiện để xin lỗi Tô Lạc Lạc, nhưng bây giờ cô không muốn đối diện với hai người đó, cái chuyện này thì bỏ qua trước, đợi Tô Ngữ Phù ngồi tù xong xuôi, mới qua đây xin lỗi cô.

Vợ chồng Tô Vỹ Khâm nghe nói Long Dạ Tước đồng ý miễn tội lao tù cho con gái, đều nhẹ nhõm cả người, còn bây giờ, chỉ bị bắt giam có một tháng, đối với con gái đó là sự trừng phạt nhẹ nhất rồi.

Buổi trưa, Long Dạ Tước đến công ty, Tô Lạc Lạc một mình ở nhà xem sách, đang xem, đột nhiên điện thoại cô vang lên, cô lấy lên xem, thì ra là chị Mai mấy ngày không liên hệ, chị ta sao lại điện thoại cho cô vậy?

"Alo, chị Mai." Tô Lạc Lạc vẫn rất là khách khí mà nhận điện.

"Lạc Lạc, cô ở nhà không?"

"Có ạ!"

"Cô có ở không qua xem Dạ Trạch Hạo được không? Anh ta bị thương rồi."

"Cái gì? Anh ta tại sao lại bị thương?"

"Hôm qua bộ phim mới anh khởi quay ngày thứ nhất, một cảnh quay đụng xe, anh đụng thương chân trái, sáng sớm vừa từ bệnh viện về nhà anh ta rồi, anh lại không cho bất kì ai đến thăm, tôi nghĩ, cô đi, anh ta nhất định sẽ hoan nghênh."

"Nghiêm trọng không?"

"Tuy là không bị thương đến xương, nhưng cũng coi là nghiêm trọng đó, cô nhanh đi xem xem anh ta đi!"

"Được! Tôi bây giờ sẽ đi xem anh ta."

"Tôi một chút nữa kêu trợ lý gửi một chút đồ ăn qua, cô nấu một chút canh dinh dưỡng cho anh ta uống, để anh ta bồi bổ thân thể."

"Được rồi! Tôi biết rồi." Tô Lạc Lạc nói xong, cúp điện thoại.

Một trái tim đã bay đến người của Dạ Trạch Hạo rồi, anh ta làm sao mà bị thương rồi?

Tô Lạc Lạc chạy đến cửa nhà Dạ Trạch Hạo, vươn tay nhấn chuông, mặt cô hướng đến ống kính camera nói, "Dạ Trạch Hạo, là tôi, mở cửa đi."

Cửa tách một tiếng mở ra, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đẩy cửa đi vào trong, đi đến cái ghế sofa ở đại sảnh, chỉ thấy một cái chân của Dạ Trạch Hạo bị bó bột thạch cao, ngồi ở đó nghe nhạc.

Tô Lạc Lạc nhanh chóng ngồi vào kế bên anh, nhìn vào cái chân của anh, quan tâm mà hỏi han, "Nghiêm trọng không?"

Dạ Trạch Hạo lấy tai nghe ra nhìn cô,"Em sao lại qua đây rồi?"

"Chị Mai gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói anh không muốn ai đến chăm sóc anh, anh tại sao lại nhẫn tâm như vậy, anh bị thương đó!" Tô Lạc Lạc có chút giận nói. Góc miệng của Dạ Trạch Hạo nở nụ cười im lặng, anh biết là chị Mai sẽ làm như vậy, mà khi chị Mai cầu xin cô ấy, cô ấy sẽ động lòng mà qua đây chăm sóc anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK