"Cô.."Tô Lạc Lạc nói xong, hướng đến người đàn ông từ trong phòng sách đi ra cảnh cáo, "Long Dạ Tước, nếu như con của tôi có chuyện gì, tôi làm ma cũng không tha cho anh."
Sắc mặt Long Dạ Tước tăm tối nhìn cô. "Cô vẫn cứ lo cho bản thân mình trước đi, học cho tốt cách làm việc làm người đi! Như thế nào là một người mẹ biết đạo lý."
Tô Lạc Lạc hứ một tiếng, "Không cần anh dạy tôi."
Sắc mặt người đàn ông lần nữa trầm xuống, đáng chết, người phụ nữ này sao mà dạy không thông vậy?
"Dạ Tước, anh tha thứ cho cô ta đi! Suy cho cùng, cô ta từ nhỏ không có ba ở bên, mẹ lại mất sớm, không có giáo dục cũng hợp tình hợp lý thôi." Tô Ngữ Phù một mặt tốt bụng khuyên nhủ.
Tô Lạc Lạc lúc này, thật hận không giết Tô Ngữ Phù, người phụ nữ này nói cô được, tại sao lại nói mẹ cô?
"Tô tiểu thư, đi thôi!" thím Lý ở một bên nói với cô, xe của cô đã chuẩn bị xong rồi.
Tô Lạc Lạc quay đầu, nhìn sang Long Dạ Tước, "Anh tốt nhất trông chừng bọn trẻ thật tốt."
Nói xong, cô ngồi vào xe của thím Lý, từ từ chạy ra khỏi cửa lớn biệt thự.
Thím Lý hỏi cô muốn đi đâu, Tô Lạc Lạc nói dì cứ để cô xuống chỗ nào cũng được.
Nhìn Tô Lạc Lạc bị đưa đi, trong lòng Tô Ngữ Phù sảng khoái lắm, cô lập tức đứng dậy, õng ẹo đi đến trước mặt Long Dạ Tước, khoát tay vào cánh tay của anh ta nói, "Dạ Tước, anh đừng lo lắng, em sẽ ở lại chơi với bọn trẻ mà! Em cũng sẽ cẩn thận lo liệu bọn trẻ, giáo dục chúng nó."
Ánh mắt Long Dạ Tước quét qua cô ta một cái, "Bon trẻ hiện tại còn lạ người, tạm thời không cần cô chăm sóc, cô cứ về trước đi!"
Sắc mặt Tô Ngữ Phù từ từ biến đổi, "Cái gì? Anh kêu em về? Em không muốn về, em muốn ở lại cùng anh và bọn trẻ."
Long Dạ Tước lập tức có chút phiền nhìn cô ta, "Cô tại sao không báo cho tôi biết trước một tiếng mới qua chứ?"
"Em... em là muốn qua đây thăm bọn trẻ, nhưng em không ngờ đến Tô Lạc Lạc lại hận em đến vậy."
"Tại sao lại hận cô, không lẽ cô không rõ sao? đêm đó của năm ấy rốt cuộc chuyện là như thế nào, cô không phải nên cho tôi một lời giải thích sao?" Tay của Long Dạ Tước có chút lạnh lùng rút ra, anh đi đến sofa, ánh mắt có một sức ép hỏi như bức cung.
Dưới ánh nhìn của Long Dạ Tước, trong mắt Tô Ngữ Phù có chút hoảng loạn, nhưng cô tự nhiên vẫn cứ y theo câu chuyện nói tại nhà họ Long giải thích, "Dạ Tước, anh không nhớ rồi sao? Đêm đó, em cũng uống rất nhiều rượu, em ngủ tại sofa tại phòng nghỉ rồi."
"Sau đó thì sao?"
" Sau đó, tấm card trong túi em không thấy nữa."
"Bị Tô Lạc Lạc lấy đi rồi?"
"Đại khái khoảng ba giờ sáng em về phòng anh, trong lúc đó, nhìn thấy Tô Lạc Lạc vội vã từ trong phòng anh chạy ra, áo quần không chỉnh tề..." Nói xong, Tô Ngữ Phù lập tức che miệng lại, khóc nấc nói, "Đến giờ cô ta đến con cũng sinh ra rồi, sự việc xảy ra tối đó, rõ ràng không cần đoán nữa."Nói xong, Tô Ngữ Phù lập tức giả bộ lo lắng nói, "Nhưng mà, Dạ Tước, anh yên tâm, em không để ý đâu, em không hề để ý chuyện xảy ra đêm hôm đó, em vẫn yêu anh mà."
Long Dạ Tước híp mắt, nhìn Tô Ngữ Phù nói rất logic, anh tiếp tục tra hỏi, "Lúc đó Tô Lạc lạc có yêu cầu tiền bạc nhà họ Tô không?"
"Tiền? Cho là cô ta không cần, ba em cũng sẽ cho cô ta mà!" Tô Ngữ Phù làm cho hình tượng của ba được nâng cao.
Long Dạ Tước trầm ngâm vài giây, "Cô nghĩ Tô Lạc Lạc tại sao phải làm như vậy?"
"Em không biêt...đại khái là vì ba em lúc đó không chịu ra tiền cứu chữa người mẹ mắc bệnh nan y của cô ta
"Tại sao không ra tiền cứu chữa?"
"Bác sĩ đều nói, hết cứu rồi, nếu cứu, cũng là hành hạ bệnh nhân, nhưng Tô Lạc Lạc chỉ tin vào lý thuyết của cô ta, nghĩ ba em không chịu ra tiền, cô ta hận ba em, cũng hận cả nhà em."
Đối với chuyện xảy ra với Tô Lạc Lạc, nếu như bản thân cô không nói, đến hiện tại, cũng chỉ còn cách nói của người nhà họ Tô, không lẽ, thật sự vì Tô Vỹ Khâm không cứu mẹ của cô ta?