Long Dạ Tước híp mắt, trong mắt vút qua một tia trêu đùa, đến dũng khí nhìn anh còn không có, mà còn dám nói ngủ qua với anh?
Và lúc đó, Tô Tiểu Hinh xoay cái đầu nhỏ qua, nhìn qua cha, rất nghiêm túc mà bảo đảm, "Ba à, con không có tè dầm đâu, ba ngủ với con được không!"
Long Dạ Tước lập tức kềm lại ý cười, dịu dàng xoa xoa đầu cô bé, "Được, ba tin con."
Lúc này, Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt của con gái, có chút ý nghĩ xấu xa, con gái tè dầm cả giường anh ta càng tốt, nhưng mà, cô nghĩ, chuyện này nhất định sẽ xảy ra, vì con gái ngủ ở giường lạ, chắc chắn có thói quen tè dầm.
Ăn xong cơm tối, Long Dạ Tước định dẫn hai đứa trẻ ra đài phun nước xem cá, nghỉ ngơi một chút rồi mới đi ngủ, Tô Lạc Lạc lui về phòng, cô sắp xếp lại quần áo trong tủ đồ, cầm lấy một bộ áo ngủ kín đáo đi vào phòng tắm.
Cô biết đây chỉ là bình yên tạm thời, người nhà họ Tô sớm muộn cũng tìm đến cô.
Chín giờ rưỡi, âm thanh của hai đứa trẻ từ cửa cầu thang truyền đến, Tô Tiểu Hinh âm thanh non trẻ mảnh mai vang lên, "Đó là cá mẹ."
"Đó không phải là cá mẹ, mấy con cá nhỏ cũng không phải là cá con."Tô Tiểu Sâm tranh cãi.
"Đúng mà."
Tô Lạc Lạc đẩy cửa ra, nhìn bọn trẻ, lập tức nhăn mặt hỏi, "Sao vậy?"
"Mami, trong đài phun nước có một con cá mẹ, nó đẻ ra rất nhiều cá con!" Tô Tiểu Hinh ôm lấy đùi cô, ngẩng đầu lên báo cáo.
Tô Tiểu Sâm ở một bên có chút bất lực phản bác nói, "Mấy con cá nhỏ không phải là nó đẻ ra đâu! Bọn nó vốn dĩ không cùng một giống loài."
Tô Lạc Lạc không biết nói gì, nhưng cô biết, con gái nói không đúng, vì con gái thấy lớn là nhận là mẹ, nhìn thấy nhỏ thì nhận là con.
Lúc đó, một thân hình to cao ấm áp bước đến, Tô Lạc Lạc đang mặc một bộ đồ ngủ, mà cô buổi tối ngủ thường có thói quen không mặc áo trong, thấy người đàn ông tiến đến, cô lập tức hoảng lên một chút, lấy tay che lại ngực.
Thực ra nếu cô không che lại thì người đàn ông cũng không chú ý đến điểm này, nhưng giờ động tác vô ý của cô ngược lại làm cho anh ta chú ý đến ngực cô.
Chỉ thấy một bộ đồ ngủ màu xanh phấn rộng rãi bằng bông trên người cô, hình dáng tóc dài xõa ra phối với khuôn mặt thanh tú trắng nõn, trông cứ như là học sinh đại học mới ra trường, đâu có giống hình dáng người đã sinh qua hai đứa con đâu?
Cùng với việc anh đi đến bên bọn trẻ, cự ly khoảng một mét, sộc vào mũi anh một mùi hương thanh khiết, hít vào giống như hương hoa dành dành vào ngày xuân.
Giống y như năm năm trước vậy, ngửi một cái là bị hấp dẫn ngay.
Long Dạ Tước từ nhỏ đã không thích mùi hương, anh có yêu cầu rất cao với cái sạch, phải gọi là rất nghiêm trọng, từ đêm ngửi thấy mùi vị của cô, Tô Ngữ Phù đến gần anh là anh cảm thấy có một chút bài xích.
Mặc dù Tô Ngữ Phù không có mùi vị gì khó ngửi, ngược lại mỗi lần gặp anh, cô đều tinh tế phun lên nước hoa sang trọng, nhưng anh trong lòng không thích.
Như lần đính hôn này của anh, là vì người nhà gây áp lực, thêm Tô Ngữ Phù theo đuổi năm năm không buông, năm năm lại đây, Tô Ngữ Phù đối với cha mẹ, bà nội rất mực hiếu thuận, người nhà cũng thích cô, vì vậy, anh nghĩ dù gì mình cả đời này cũng không có yêu cầu gì với phụ nữ, lấy cô ta cũng không sao.
Nhưng cô ấy lại xuất hiện.
Còn dắt theo con của bọn họ.
Kì thực, sự xuất hiện của cô, trực tiếp cứu anh thoát khỏi vực sâu biển lửa.
Nhưng mà, chuyện như vậy, anh tuyệt đối không nói cho người phụ nữ này biết, nội tâm của anh lâu nay đều cao ngạo mà, xuất thân cao quí, làm anh rất khó cúi đầu trước người khác, chứ đừng nói, nói ra tâm sự.