Mục lục
Truyện không tên số 16
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21111

Cô còn muốn vui vẻ ăn mừng sinh nhật cùng với các con nữa! Không muốn quậy đến không ai vui đâu.

“Dạ, được thôi ạ!” Tô Tiểu Hinh gật đầu.

Tô Tiểu Sâm thì rất thông minh không lên tiếng, tuy nhóc cũng rất thích chú Dạ, nhưng mà nhóc hi vọng người cùng mami ăn mừng sinh nhật chỉ có một mình ba thôi.

Đến biệt thự, Tô Lạc Lạc lấy một cái dĩa, đổ khoai tây chiên ra, lại thêm một chút tương cà ở bên cạnh, để hai nhóc con bưng ra ngoài bãi cỏ ngồi ăn.

Tô Lạc Lạc cũng đi theo ra ngoài, tay cầm ly nước, đút bọn trẻ ăn, trời xế chiều mùa hè rất đẹp, thời tiết tháng sáu không nóng lắm, gió buổi xế chiều mang theo cả hơi mát. Ở phía xa xa, mặt trời vừa to vừa đỏ, khiến cả một góc trời đỏ rực, trông thật đẹp. Tô Lạc Lạc lấy điện thoại ra, bắt đầu chụp hình hai nhóc con, bắt mọi góc độ, hai đứa con cô xinh đẹp vô cùng, lông mi dài, mắt to, ngũ quan tinh tế, làn da trắng hồng, chụp thế nào cũng dễ thương đến độ khiến người khác muốn véo vài cái.

Tô Lạc Lạc lại tự chụp cho bản thân vài tấm, cứ cảm giác ánh sáng không tốt, lại tự tìm vài góc khác chụp mấy tấm nữa.

Đang mải mê chụp, Tô Lạc Lạc vô tình nhìn thấy trên lan can lầu hai, Long Dạ Tước đứng ở đó, cũng không biết là bao lâu rồi, đột nhiên gương mặt cô đỏ ửng, vội cất điện thoại đi.

Thật muốn chui xuống lỗ trốn đi quá!

Tô Lạc Lạc đút các con ăn no nê xong thì để bọn chúng tự do bay nhảy trên bãi cỏ, dù gì thì ngã thế nào cũng không ngã đau được.

Tô Lạc Lạc về đến đại sảnh, người hầu đã xếp gọn quần áo của cô cất vào trong phòng, Tô Lạc Lạc rất cảm kích, cô đột nhiên phát hiện, hình như cô chưa từng lên lầu ba của cái biệt thự này, không biết trên đó dùng để làm gì, Tô Lạc Lạc thế là hiếu kỳ đi lên lầu ba.

Trên lầu ba cũng có một hai phòng ngủ chính, Tô Lạc Lạc xem qua, không ngờ còn có cả phòng họp, phòng chiếu phim, phòng đánh bóng bàn, quầy rượu, vô cùng sang trọng quý phái.

Tô Lạc Lạc đi về phía gần cửa sổ, nhìn thấy phía trước một mảng to cửa sổ kiếng là một dàn dụng cụ tập thể thao, và Tô Lạc Lạc mở to đồng tử khi thấy một người đàn ông đang làm động tác gập người.

Tô Lạc Lạc có hơi ngại, không ngờ Long Dạ Tước đang tập thể hình.

Vốn dĩ cô nên quay đầu đi ngay, nhưng mà lại bị cái phương pháp tập thể hình của anh ta làm cho hú vía.

Rõ ràng động tác gập bụng co người đã rất khó thực hiện với người thường rồi, nhưng anh ta còn cột một trái bóng sắt ở dưới chân không biết nặng bao nhiêu ký nữa, chỉ thấy mỗi lần anh ta co người lên, phần cơ ở bắp tay anh đều lộ ra sức mạnh không thể nào tưởng tượng được.

Tô Lạc Lạc bất giác nuốt nước miếng, thân hình của anh ta quá đẹp rồi mà!

Anh không phải loại người chỉ đơn thuần tập cho ra cơ bắp, các đường nét cơ thể của anh đều rất nuột, rắn chắc khỏe mạnh nhưng lại không tạo cảm giác cơ bắp nổi cuồn cuộn, và phần lưng anh đã tập ra được cơ lưng đẹp như đôi cánh nhỏ.

Anh để lộ phần thân trên, còn phần thân dưới thì vì động tác hướng lên của anh, lộ ra cơ bụng rắn chắc, còn thoắt ẩn thoắt hiện nhìn thấy bộ vị tam giác ngược.

Tô Lạc Lạc tưởng anh ta không phát hiện ra mình, không ngờ bất ngờ nghe thấy một giọng nói trầm thấp, “Nếu như cô muốn tập luyện, có thể dùng tùy ý.”

Tô Lạc Lạc hơi ngại, không ngờ anh ta phát hiện ra cô, vội trả lời một tiếng, “Tạm thời không cần.” Nói xong, cô vội quay đầu rời khỏi, nhưng trong não lại cứ vất vưởng hình ảnh cơ thể anh ta, khiến cô có chút phiền.

Vào bữa ăn tối, Tô Lạc Lạc nhìn lướt qua người đàn ông đã tắm rửa sạch sẽ, một bộ áo thun màu đen phối với một chiếc quần thoải mái, phong độ nhưng vẫn thanh tao, toát ra được phong thái của công tử trong thế giới thượng lưu.

Tô Lạc Lạc vội kiềm chế ánh mắt của mình, lo gắp thức ăn cho hai đứa con.

Long Dạ Tước ngồi xuống ở phía đối diện, đôi mắt sâu lắng của anh nhìn sang hai đứa con rồi lại chuyển sang Tô Lạc Lạc.

Tô Lạc Lạc biết rõ anh ta đang nhìn mình, cô cũng không ngẩng đầu lên, giả bộ ăn cơm một cách tự nhiên.

“Mami ơi, ba đang nhìn mami đó!” Tô Tiểu Hinh phát hiện rồi, bé con nhanh chóng nhắc mami một tiếng, Tô Lạc Lạc nhìn con gái một cái, rồi mới ngước mắt nhìn anh ta, chạm phải ánh mắt sâu tựa biển cả, Tô Lạc Lạc cảm thấy bản thân như đang chìm vào trong.

Tim cô bất giác đập nhanh một nhịp, rõ ràng người đàn ông ở phía đối diện không làm gì cả, chỉ là một ánh nhìn chăm chú mà thôi, lại khiến đầu cô ong ong lên, hình như không còn nhớ gì nữa cả. Có cảm giác như không phân biệt được phương hướng rồi vậy.

Tô Lạc Lạc hơi mắc cỡ, lúc này, cô càng không muốn nhìn thêm nữa.

Buổi tối, sau khi ăn cơm, hôm nay Tô Lạc Lạc có hơi mệt, thế nên, cô muốn nhanh chóng dỗ các con đi ngủ để cô có thể về phòng nghỉ ngơi. Bọn trẻ có thời gian ngủ nghỉ rất đúng giờ, vừa đến chín giờ là Tô Lạc Lạc cầm ngay quyển truyện đọc cho bọn trẻ, và thế là chúng ngủ ngay, còn ngủ rất ngon nữa, nhiệt độ trong phòng ở chế độ ấm áp, bọn trẻ bình thường ngủ cũng rất ít khi đá chăn, ngoài ra, hai đứa trẻ còn ôm nhau ngủ, nếu mơ thấy ác mộng thì chúng còn có thể truyền dũng khí và sức mạnh cho nhau.

Vì thế sinh thai long phụng còn có thể tiết kiệm được rất nhiều công việc nữa.

Tô Lạc Lạc về phòng, trước tiên là ngồi ở ghế sofa xem một ít tin tức, sau đó nhìn thời gian thì mới biết đã mười giờ rồi, cô mới ngoan ngoãn đi vào nhà tắm.

Vừa mới tắm xong, Tô Lạc Lạc lấy khăn tắm quấn lại mới đi ra ngoài, chuẩn bị thay đồ ngủ. Bất ngờ, một tiếng xẹt vang lên, điện trong phòng cô tắt ngúm, căn phòng bị kéo rèm cửa xuống của cô phút chốc tối đen như mực.

Giật mình!

Tô Lạc Lạc tức khắc giật bắn mình, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại cúp điện rồi?

Tô Lạc Lạc phản ứng đầu tiên là đi mò ngay cái điện thoại để trên giường, nhưng ban nãy cô quăng tùy tiện, không biết quăng đến góc nào rồi, nghĩ đến bọn trẻ, nhưng cô cũng muốn tìm quần áo mặc, lòng cô khá lo lắng cho bọn trẻ, cuối cùng quyết định đi xem bọn trẻ trước.

Cô đẩy cửa đi ra, gặp phải Long Dạ Tước cầm điện thoại chiếu sáng đại sảnh lầu hai.

“Chuyện gì thế?” Tô Lạc Lạc hỏi nhỏ tiếng.

“Không biết, có thể cả khu vực xung quanh đây đều sẽ cúp điện cả đêm nay.” Giọng trầm thấp của Long Dạ Tước trong cái yên tĩnh này càng đặc biệt hút hồn.

Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, biệt thự nhà Long Dạ Tước nằm ở vị trí cao, có thể nhìn thấy tình hình một số biệt thự xung quanh, quả nhiên là đen kịt, ngay cả đèn đường cũng không có.

Đột nhiên Tô Lạc Lạc bị dọa phát hoảng, cô chau mày nói. “Lỡ như bọn trẻ tỉnh dậy thì sao?” Nói xong, “Tôi đi xem bọn trẻ thế nào.”

“Không cần lo, bọn trẻ thường thì sẽ không dậy vào ban đêm.”

“Sao anh biết?”

“Vì mỗi tối tôi đều đến thăm bọn trẻ vào thời gian nhất định.” Long Dạ Tước trả lời với giọng trầm thấp.

Tô Lạc Lạc đồng tử mở to, mỗi đêm anh ta đều dậy đi xem bọn nhỏ vào thời gian nhất định, còn người mẹ như cô thì lại mỗi ngày ngủ thẳng một giấc đến sáng, thật là tắc trách mà. Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, Tô Lạc Lạc cảm thấy hơi lạnh, đợi cô cúi đầu xuống nhìn, mới phát hiện hóa ra bản thân chỉ quấn một cái khăn tắm, cô vội dùng hai tay ôm lấy người, che lại phía trước ngực của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK