Tô Lạc Lạc tuy nghĩ như thế nhưng lại không dám nghĩ thêm, vì cô gái đó hình như là con gái của đại phú châu báu gì đó, người có gia thế như thế sao lại có con gái lưu lạc ở bên ngoài chứ? Thế nên, cô không dám tiếp tục đoán mò như thế nữa.
Cô dự tính chiều nay phải cắt đứt mọi mối quan hệ với người nhà họ Tô, nếu Tô Vỹ Khâm muốn cô bồi thường, cô có thể lấy phần tiền dự trữ của mình trả cho ông ta, vì cô đích thị không phải con gái ông ta.
Buổi trưa, Tô Lạc Lạc đợi Long Dạ Tước quay về, khi sắp mười một giờ rưỡi thì cô nghe thấy tiếng xe, cô đã chuẩn bị xong để ra cửa, nên vội đi ra ngoài.
Long Dạ Tước còn tính vào đón cô, thấy cô gấp rút bước ra, anh chỉ đứng ở bên xe chờ cô.
Chân của Tô Lạc Lạc tối qua đá trúng chân bàn, vẫn còn hơi sưng, cô đi lại hơi có chút bất tiện, Long Dạ Tước nhíu mắt nhìn cô bước đến gần, anh đưa tay đỡ lấy cô.
Dẫn cô đến bên ghế lái phụ, sau khi cô ngồi vào chỗ, nhìn bóng dáng anh qua kính cửa sổ, đáy mắt cô lướt qua một tia ấm áp.
Long Dạ Tước sau khi ngồi vào, bèn nhìn anh hỏi, “Chiều nay anh có thời gian không? Em muốn đi thăm Tô Vỹ Khâm, sẵn tiện nói ra thân phận của em cho họ biết.”
Buổi chiều Long Dạ Tước có một cuộc họp, tuy nhiên anh sẽ dời sau, chỉ nhẹ nheo mày, “Có.”
“Thật sự có sao?” Tô Lạc Lạc cũng không muốn chiếm dụng thời gian quý giá của anh, dù gì anh cũng là người cực bận rộn mà.”
Long Dạ Tước quay đầu nhìn cô, “Sau này anh nói gì, em chỉ có thể tin tưởng, không được hỏi lại.”
Tô Lạc Lạc hơi ngây ra, chỉ cười chứ không nói gì nữa.
Long Dạ Tước dẫn cô đến một nhà hàng mới, để cô trải nghiệm niềm vui thú khi dùng bữa, đối với Tô Lạc Lạc mà nói, món ăn nào cũng ngon, không hề kén chọn.
Nhưng trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện chiều nay sẽ nói ra thân phận của mình với nhà họ Tô, nên khi ăn cô có chút lơ đãng, Long Dạ Tước phải mệnh lệnh cô mấy lần là không được nghĩ bậy, mau ăn nhanh, Tô Lạc Lạc mới chịu ăn cơm đàng hoàng.
Khoảng hai giờ, Tô Lạc Lạc ở tiệm trái cây trước cửa bệnh viện, cô cầm một giỏ trái cây đi thăm Tô Vỹ Khâm, khi chưa bước vào phòng bệnh thì cô đã dự cảm được mẹ con Tô Ngữ Phù sẽ đâm chọt cô một trận, còn cô thì đã chuẩn bị xong tâm lý rồi.
Cô gõ cửa phòng bệnh biệt lập của Tô Vỹ Khâm, đẩy ra, chỉ thấy mẹ con Tô Ngữ Phù đều ở đó, vậy là cô càng dễ nói chuyện hơn rồi.
“Cô vẫn còn mặt mũi bây giờ mới đến à.” Uông Nguyệt Dung vô cùng phẫn nộ nói với Tô Lạc Lạc, tối qua cô lại không thèm hiến máu, điều này khiến bà cảm thấy cô thật sự bất hiếu. Tô Vỹ Khâm lần này khó khăn lắm mới nhặt lại được cái mạng này, cũng có cái giác ngộ của việc thập tử nhất sinh là gì rồi, trước kia ông rất không thích Long Dạ Tước, nhưng nghe nói tối qua anh đã điều động lượng máu dự trữ của bệnh viện tư nhà anh đến cứu ông, bây giờ ông không còn bất kỳ oán trách nào với Long Dạ Tước nữa, có lẽ ông thật sự nên nghỉ ngơi rồi.
“Dạ Tước, Lạc Lạc, các con đến rồi à.” Tô Vỹ Khâm nhìn bọn họ cười yếu ớt.
Lúc này, trong lòng Tô Vỹ Khâm vẫn còn thấy may mắn lắm, ít ra tối qua Tô Lạc Lạc vẫn đến cứu ông, tuy cô không hiến máu, nhưng tấm lòng này của cô nói rõ sau này mối quan hệ giữa cha con ông sẽ có cơ hội tiến triển tốt hơn.
Hơn nữa ông còn nghĩ, chỉ cần sau này Tô Lạc Lạc gả cho Long Dạ Tước, ít nhất vẫn còn chút quan hệ với nhà họ Tô của ông.
Tô Lạc Lạc nhìn Tô Vỹ Khâm, người đàn ông đã không còn là ba cô này, nhất thời cô không biết phải xưng hô như thế nào với ông, cô đặt giỏ trái cây trên bàn.
Tô Ngữ Phù dùng ánh mắt đố kỵ nhìn cô, đồng thời cũng không giấu ánh mắt khát khao nhìn sang Long Dạ Tước, cho dù anh ta đưa cô vào lao tù, cảm giác của cô với anh cũng không hề thay đổi, chỉ cần Long Dạ Tước đồng ý, cô có thể tức khắc nhảy bổ vào lòng anh, sẵn lòng vì anh mà cho đi tất cả.
Nhưng mà, lúc này ánh mắt của anh ta chỉ nhìn chằm chằm Tô Lạc Lạc mà thôi, từ khi bước vào cho đến giờ, anh ta không hề nhìn cô lấy một lần.
“Dạ Tước, tối qua cám ơn cậu, không có cậu kịp thời đưa máu tới, lão Tô nhà dì đã gặp nguy hiểm tính mạng rồi.” Uông Nguyệt Dung nói lời cảm kích với Long Dạ Tước.
“Không cần cám ơn tôi, muốn cám ơn thì cám ơn Lạc Lạc, tôi là vì nể mặt cô ấy mới ra tay giúp đỡ thôi.” Long Dạ Tước không muốn lãnh công,.
“Cám ơn cậu, cũng cám ơn Lạc Lạc.” Tô Vỹ Khâm nằm trên giường nở một nụ cười.
“Ba, ba còn cám ơn cô ta sao? Tối qua cô ta đến đây, ngay cả một cc máu cũng không rút cho ba đó!” Tô Ngữ Phù có chút phẫn nộ và không cam tâm, bây giờ ba hình như thích Tô Lạc Lạc hơn rồi.
Cái loại cảm giác này, cô không thích chút nào.
Tô Lạc Lạc thấy bọn họ cứ hiểu lầm cô không hiến máu vì cô bất hiếu hay là vì cô không chịu.
Cô nhìn Long Dạ Tước, lúc này anh cũng đang nhìn cô, ý bảo cô cứ nói chân tướng sự thật ra đi.
Tô Lạc Lạc hít sâu một hơi, nhìn về phía người nhà này nói, “Tối qua không phải vì tôi không muốn cho máu, mà là nhóm máu của tôi không phù hợp, không thể cứu ông.” Ánh mắt Tô Lạc Lạc nhìn Tô Vỹ Khâm rất bình thản.
Tô Ngữ Phù đứng bên cạnh có hiểu biết một chút về nhóm máu khi nói chuyện với y tá vào tối hôm qua, cô cười nhạt, “Sao lại có thể? Cô là con gái của ba tôi, nhóm máu của cô sao có thể không phù hợp chứ?”
“Nếu tôi không phải con gái của ba cô thì sao?” Tô Lạc Lạc bất ngờ hỏi ngược lại.
Lúc này, cả ba người nhà họ Tô đều biến sắc, Uông Nguyệt Dung hỏi ngay, “Tô Lạc Lạc, lời này của cô là ý gì?” Tô Lạc Lạc dời ánh mắt về Tô Vỹ Khâm đang rất sốc, “Tôi không phải con gái ông, tối hôm qua y tá đã lấy máu tôi đi kiểm tra rồi, phát hiện nhóm máu của ông và mẹ tôi hoàn toàn không thể có đứa con gái có nhóm máu như tôi được, thế nên, tôi có lẽ là đứa con nuôi được mẹ tôi nhận nuôi năm xưa, tôi không phải người nhà họ Tô.”
Lời nói của Tô Lạc Lạc triệt để khiến cho ba người đều ngây ra, Tô Vỹ Khâm không tin được vào tai mình, hỏi “Sao lại có thể chứ? Con không phải con gái ta sao? Năm đó mẹ con rõ ràng là mang thai mười tháng sinh con ra mà.”
“Có lẽ đứa con mà ông và mẹ cô ấy sinh ra đã không còn trên đời nữa, còn Tô Lạc Lạc là đứa con bà ấy nhận nuôi.” Long Dạ Tước điềm tĩnh giải thích.
Tô Ngữ Phù đứng kế bên cũng bất ngờ đến nói không nên lời, Tô Lạc Lạc không phải người nhà họ Tô sao?
Uông Nguyệt Dung cũng kinh ngạc nhìn kỹ hơn Tô Lạc Lạc, quả nhiên nhìn kỹ thì mới phát hiện tuy Tô Lạc Lạc cũng rất xinh đẹp, nhưng không hề giống hình dạng mẹ cô ta khi còn trẻ.
“Làm cho bao nhiêu năm nay phải đi nuôi dưỡng một người ngoài.” Uông Nguyệt Dung nhìn chồng bà tự giễu.
Dù gì bao nhiêu năm nay Tô Vỹ Khâm cũng có chi tiền trợ cấp, tuy ít đến tội nghiệp đi.
“Ba, nói không chừng cô ta là con của người đàn bà kia với người khác nữa kìa.” Tô Ngữ Phù tức giận nói.
“Sao có thể chứ? Ta chắc chắn mẹ của con bé mang thai đứa con của ta.” Chuyện này Tô Vỹ Khâm hoàn toàn tự tin.
Lúc này, lại khiến cho Uông Nguyệt Dung tức chết, bà gằn giọng, không muốn nhìn chồng, Tô Vỹ Khâm thở dài, “Không ngờ cô ấy không hề nói cho ta biết con không phải con gái ta.”
“Tôi sẽ trả tiền trợ cấp nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay lại cho ông.” Tô Lạc Lạc không muốn nợ ông ta. Tô Vỹ Khâm sau khi trải qua sinh tử như đột nhiên thay đổi thành con người khác vậy, ông lắc đầu nói, “Không cần đâu, không cần trả nữa, cho dù không nuôi con thì đó cũng là tiền ta nợ mẹ con, con không phải con cháu nhà họ Tô khiến ta cũng rất bất ngờ.”