Long Dạ Tước lập tức rủa, "Bọn nhỏ đang quậy tuyệt thực, cô cũng không lo à?"
Tô Lạc Lạc lập tức muốn cười, đây là cách mà con trai nói? Dẫn em gái cùng tuyệt thực uy hiếp ba của bọn chúng?
"Tôi tối chút sẽ gọi điện cho tụi nhỏ kêu chúng ngoan ngoãn ăn cơm mà, tôi tối nay có chuyện không về được."Tô Lạc Lạc bình tĩnh nói.
" Bọn nhỏ đang ngủ không nên làm ồn bọn nhỏ, Tô Lạc Lạc, cô nghe tôi nói, nếu như không phải bọn trẻ đang uy hiếp tôi, tôi không hề muốn đón cô về đây, bây giờ, cô tốt nhất cho tôi biết cô đang ở đâu." Ngữ khí của Long Dạ Tước thật sự rất nóng giận rồi, người phụ nữ này còn dám lên mặt với anh.
"Tôi càng không về, nếu anh cảm thấy mình không chăm sóc được bọn chúng, ngày mai tôi sẽ dẫn bọn chúng dọn ra ngoài ở."
"Cô dám!" đầu dây bên kia điện thoại ném ra một mệnh lệnh bá đạo.
Tô Lạc Lạc nghe qua điện thoại nên tự nhiên cũng không hề sợ anh, hứ một tiếng, "Con người tôi cũng là loại thù dai, anh tốt nhất đừng đụng tới tôi." Nói xong, cô liền kiêu kỳ nhấn tắt điện thoại.
Trong chiếc xe thể thao màu đen đang chạy trên phố, người đàn ông với một khuôn mặt cực kì u ám, anh ném điện thoại, tức giận đánh bốp vào mặt vô lăng, người phụ nữ này lại dám ngắt điện thoại anh.
Nhưng mà, trước khi ra cửa anh đã hứa với con trai, anh nói được làm được, đêm nay anh nhất định phải đưa cô ta về nhà.
Anh cho xe dừng bên đường, cầm lấy điện thoại phát đi một cuộc điện thoại, "Giúp tôi theo dõi định vị một số điện thoại cầm tay, tôi muốn biết vị trí cụ thể của cô ta."
Gửi số điện thoại qua cho đối phương, Long Dạ Tước lông mày thắt chặt nhìn ra cửa sổ, lộ rõ cơn cuồng nộ trong anh
Rất lâu rồi, không có một người phụ nữ nào dám ngó lơ sự tồn tại của anh như vậy.
Mà người phụ nữ này ngoài việc sinh hai đứa con cho anh ra, cái gì cũng không phải, thế mà lại dám chọc giận anh.
Xem ra, anh cần thiết phải cho người phụ nữ này hiểu rõ ràng, hiện tại người cần cầu xin không phải là anh, mà là cô ta, nếu như anh nhẫn tâm hơn chút xíu, để cô và bọn trẻ chia ly, đồng thời, đem cô ta ném về nhà họ Tô xử lý, xem xem cô ta có thể có kết cục tốt nào.
Nếu như người phụ nữ này cứ chọc giận anh như vậy, anh nhất định sẽ làm thế.
Hơn nữa, cô ta đến con cũng quăng qua một bên, để đó không lo, tự mình đang làm gì? Con gái tuổi này giống cô ta khẳng định còn hi vọng hẹn hò với người đàn ông khác! Còn lưu luyến thế giới xa hoa rượu chè kia.
Nghĩ đến người phụ nữ này nếu như thật sự hẹn hò với người đàn ông khác, Long Dạ Tước trong mắt lướt qua một tia u tối, anh tuyệt đối không cho cô ta cùng người đàn ông khác quan hệ bậy bạ vào lúc này, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới con cái.
Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm tìm thấy một nhà hàng hải sản tự chọn, hai người quyết định ăn một bữa lớn ở đây, Tô Lạc Lạc nghĩ tới hai đứa con đang ngủ, chí ít bảy giờ hơn gọi điện là tốt nhất.
"Vừa rồi ngữ khí của cậu quả là có khí chất đó, cậu nên ra oai trước mặt Long Dạ Tước, nếu không, anh ta cứ nghĩ cậu là một con mèo bệnh dễ ăn hiếp."
"Hai đứa trẻ này cũng quậy lớn đó, còn nghĩ ra chủ ý tuyệt thực."
"Cậu thật sự không sợ bọn nhỏ đói à!"
"Không sao, bọn nhỏ khẳng định là nghĩ ra cách thôi." Tô Lạc Lạc không lo gì, con trai rất thông minh, rất nhiều sự việc, cô không cần bận tâm.
Long Dạ Tước gọi điện thoại xong, mười phút sau truy lùng ra địa điểm điện thoại của Tô Lạc Lạc, chính là một nhà hàng hải sản ở trung tâm thành phố.
Xe thể thao màu đen, trên đường phố vừa lên đèn giống u linh trong đêm vậy, tiến đến mục tiêu.
Tô Lạc Lạc lấy một đống hải sản mà cô thích ăn, cô nấu xong mấy con cua to và bắt đầu ăn, Hạ Thấm ngồi đối diện cũng đang lột vỏ tôm, ăn tự chọn đắt quá đi, hai người quyết định ăn lại vốn, vì vậy, sẽ ăn hết mình.
Tô Lạc Lạc đang phí sức cắn chân cua, bỗng nhiên, ánh mắt Hạ Thấm ngồi đối diện đang lột cua mở to ra.
“Lạc Lạc..”
“Hử?” Tô Lạc Lạc đang đối kháng cái vỏ cứng cáp của chân cua, đáp một tiếng không tròn âm.
Hạ Thấm nhìn thấy người đàn ông cao to đẹp trai đang đi thẳng tới bàn của bọn họ, cô lo lắng đến tim muốn rơi ra ngoài, trời ạ! Long Dạ Tước sao lại xuất hiện ở đây?
“Lạc Lạc, quay đầu, quay đầu nhanh…” Hạ Thấm gấp gáp lên tiếng nói.