Tô Lạc Lạc cúp điện thoại, Hạ Thấm an ủi nói, “Xong rồi, bọn trẻ nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
“Tô Ngữ Phù đi rồi.”
“Thực ra, tên Long Dạ Tước chỉ cần không phải ngốc thì sẽ nghĩ đến, hai đứa trẻ là của cậu và anh ta sinh ra, anh ta không thể để cho Tô Ngữ Phù chăm sóc được. “
Tô Lạc Lạc đối với Long Dạ Tước không có chút gì thiện cảm, cô hừ một tiếng, “Anh ta nếu như dám để Tô Ngữ Phù tiếp cận con tớ, tớ sớm muộn gì cũng dẫn bọn trẻ đi khỏi.”
Tại lầu hai phòng dành cho khách của biệt thự nhà Long Dạ Tước, hai đứa trẻ ngồi trên ghế sofa, hai đôi mắt to thỉnh thoảng lại nhìn nhau, vốn là song sinh nên bất cứ suy nghĩ gì, không cần nói ra, chỉ cần dùng ánh mắt thì cũng có thể đọc hiểu suy nghĩ của nhau.
“Anh hai, chúng ta thực tình không ra ăn cơm à?” Tô Tiểu Hinh thấp giọng hỏi.
“Không ăn, trừ phi ba đón mami về đây, nếu không cả ngày hôm nay chúng ta đều không ăn cơm, ráng nhịn một chút đi nhé!” Tô Tiểu Sâm nghiêm túc nhìn em gái.
“Uhm! Được thôi, chúng ta không ăn, chúng ta muốn mami quay về.”
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, giọng trầm thấp lại dịu dàng của đàn ông vang lên, “Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ra đây ăn cơm nào.”
Hai đứa nhóc không lên tiếng, giả vờ không nghe thấy.
Một phút sau, ngoài cửa có tiếng chìa khóa, rất nhanh, cửa bị đẩy ra, thân hình cao lớn của Long Dạ Tước bước vào, nhìn thấy hai đứa trẻ dựa vào nhau ngồi trên ghế sofa, Long Dạ Tước thiếu chút nữa là cười ra tiếng, tuy nhiên, anh vẫn đưa ra bộ mặt hầm hầm nhìn bọn nhóc, “Vừa rồi ba gọi tụi con, tại sao không lên tiếng?”
Đôi mắt to đen như hạt nho đen của Tô Tiểu Sâm lộ vẻ nghiêm túc, “Con và Tiểu Hinh quyết định không ăn cơm, khi nào ba đón mami về, khi đó tụi con ăn cơm.”
“Đúng vậy, nếu ba không đón mami về, tụi con tuyệt thực.” Tô Tiểu Hinh ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp nói hùa theo.
Long Dạ Tước hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm hai đứa nhóc có ý chí kiên cường này, không ngờ lại nghĩ đến cách này để anh phải đón Tô Lạc Lạc về?
Nhưng mà Long Dạ Tước đối với người phụ nữ không biết nhận lỗi, từ đáy lòng anh không muốn tha thứ nhanh đến vậy.
“Chắc chắn không ăn? Vậy thì tiếc quá, ba kêu nhà bếp chuẩn bị món ăn mà tụi con yêu thích nhất rồi, còn chuẩn bị cả kem và bánh kem.”
Tô Tiểu Sâm quay mặt sang một bên, “Tụi con không thèm.”
Tô Tiểu Hinh nghe thấy từ kem, đôi mắt to chớp chớp vài cái, nhưng mà lời của anh hai lại khiến nhóc dập tan ngay suy nghĩ bị mê hoặc đó, tiếp đó là chu miệng lên, không thèm quan tâm.
Long Dạ Tước có chút không biết phải đối phó thế nào với hai nhóc con này, trong lòng nghĩ, đối với chuyện này, anh không thể nhượng bộ, nếu không, sau này cô ta hễ phạm sai lầm, bọn trẻ lại uy hiếp anh như thế để anh tha thứ, vậy không phải là hại bọn chúng rồi sao?
“Được thôi! Nếu các con không muốn ăn rồi, vậy thì không ăn nhé! Muốn ăn thì đi thẳng xuống lầu tìm ba.”
Long Dạ Tước quyết không thỏa hiệp, anh đóng cửa lại.
Trên ghế sofa, mũi Tô Tiểu Hinh hơi cay, không ngờ ba thực sự không quan tâm bọn chúng.
“Anh hai, vậy chúng ta phải làm sao?”
Tô Tiểu Sâm đưa tay vỗ về em, “Đừng lo, lần trước quà vặt mami mua ở sân bay vẫn còn ở đây, chúng ta có thể ăn, nhưng mà, tuyệt đối không được để ba biết.”
“Dạ! Được thôi.” Tô Tiểu Hinh lập tức cười mỉm, lần này, chúng có thể kháng chiến với ba đến ngày mai rồi.
Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm tìm một quán cà phê ngồi xuống, bây giờ tâm trạng của Tô Lạc Lạc đỡ nhiều rồi, cô nghĩ cho Long Dạ Tước chăm sóc bọn trẻ vậy! Dù sao thì anh ta làm cha, cũng không thể để bọn nhỏ đói khát được.
“Thấm Thấm, trên tay cậu có công việc gì không? Tớ muốn đợi bọn trẻ đi học rồi, tớ đi tìm một công việc.”
Hạ Thấm cũng ủng hộ cô, “Đúng thế, cậu nên đi làm, cho là sau này cậu thực sự ở nhà Long Dạ Tước đi, thì cũng chỉ xem đó là khách sạn xa hoa năm sao thôi, mỗi ngày về ngủ một giấc, chứ phụ nữ vẫn phải tự chủ về kinh tế thì mới hấp dẫn.”
“Vậy giờ cậu có cơ hội việc làm nào không?”
Hạ Thấm nghĩ một lúc, bất ngờ mắt sáng lên, “Đúng rồi, người chị họ đang làm việc trong ngành giải trí nói với tớ, chỗ chị ấy đang tìm người trang điểm, tạo hình, tớ nghĩ cậu có thể sang đấy ứng tuyển xem sao, biết đâu cậu lại được chọn vào làm.”