Tắm qua một cái, Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đang ở lầu hai đại sảnh nghe điện thoại, "Được, mọi người chăm sóc tốt bọn nhỏ, tối chút con qua đón về."
Nói xong, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô gái mặc một bộ đồ mới, ánh mắt thâm thúy của anh híp lại.
"Bọn trẻ lúc nào mới về?" Tô Lạc Lạc nhìn về hướng anh hỏi.
"Bọn trẻ sẽ ở bên nhà họ Long ăn tối xong mới về, vì vậy, tối hôm nay, chúng ta có thể hưởng thụ một bữa tối ánh nến lãng mạn."
Trong lòng Tô Lạc Lạc run lên mạnh mẽ, quả nhiên người đàn ông này lại nữa rồi, anh ta lại muốn làm gì? Muốn thu phục trái tim cô, để cô gả cho anh ta sao?
Tô Lạc Lạc mở miệng, muốn nói gì đó, lại phát hiện cô tuyệt đối không thể chủ động nói chuyện này.
Vì cho dù anh không quản mạng sống cứu cô, cũng không đồng nghĩa là cô sẽ đồng ý gả cho anh ta.
Cô đối với anh ta, chỉ có sự cảm kích, mà đó không có nghĩa là thích và yêu.
"Được, tôi mời."
"Cô xác định?"
"Anh cứu tôi, tôi mời là hợp lý quá rồi." Tô Lạc Lạc rất chắc chắn, tại vì, cô nợ anh một mạng sống, vì vậy, cô hi vọng có thể dùng khả năng bản thân có thể làm để bù đắp lại cho người đàn ông này.
Dưới ánh mắt của Long Dạ Tước lại lóe qua một ý cười không rõ, anh làm sao không thể nhìn ra tâm tư của cô đang nỗ lực trả ân tình cho anh?
Tuy nhiên, cô muốn trả thì anh càng không để cô trả, ngược lại, càng muốn cô nợ nhiều hơn, tốt nhất, nợ đến sau cùng, đến lúc cô không còn khả năng để trả phải lấy bản thân cô ra mà trả cho anh.
Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt anh, đôi mắt to nhìn chằm chằm nơi vết thương của anh, đó là do bàn tay nghiệp dư của cô băng bó cho, vì vậy băng bó có một chút khó coi, cô ngẩng đầu hỏi anh,"Có cần đi một chuyến đến bệnh viện, để băng gạc của anh băng bó cho đẹp hơn chút?"
"Không cần, chỉ cần là cô băng cho, xấu chút cũng không vấn đề." Long Dạ Tước giọng trầm mở miệng.
Mặt của Tô Lạc Lạc có chút ửng đỏ, cô băng bó thật sự có chút khó coi, tại vì lúc đó trong lòng vừa hoang mang vừa rối loạn, cũng đừng mong cô có thể băng bó đẹp.
"Tối nay đi đâu ăn?"Tô Lạc Lạc nghĩ trong lòng, nếu như đã mời anh ta đi ăn, cô chắc chắn không thể tiết kiệm, nhất định phải chịu chi tiền.
"Nhà hàng tôi sẽ đặt, cô chỉ cần đem theo thẻ ngân hàng và tiền là được rồi."
"Tôi sẽ làm vậy." Tô Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, chỉ cần trả chút ân tình cho anh, cô đã rất vui rồi.
Chỉ là, cô quên mất một chuyện, giống thân phận của người đàn ông này, những nhà hàng bình thường anh căn bản sẽ không đi.
Nhưng mà, suy nghĩ của Tô Lạc Lạc là bữa ăn tối nay, cô có thể dùng mấy chục ngàn tệ là xử lý xong.
Tuy là đắt đến nỗi xót ruột, nhưng mà cô tình nguyện.
Long Dạ Tước cũng về đến phòng thay một bộ đồ mới, là một cái áo sơ mi lụa dài tay màu đen, phối với quần tây, vừa may che được phần băng gạc khó coi trên cánh tay.
Vẫn khiến anh trông thật quý phái cao sang, tựa như một vị thần mà những người bình thường không thể xâm phạm.
Long Dạ Tước lái một chiếc xe vượt địa hình màu đen rất ngầu xuất hành, Tô Lạc Lạc ngồi kế bên anh ta, bất giác hiếu kì hỏi, "Đi ăn ở đâu?"
"Đến rồi cô sẽ biết thôi." Long Dạ Tước rất thần bí.
Tô Lạc Lạc ngược lại hi vọng muốn biết trước địa điểm nhà hàng, sau đó, cô cũng có thể chuẩn bị tâm lý trước cho việc tiêu tiền.
Cuối cùng, xe của Long Dạ Tước dừng ở bãi đậu xe của một tòa nhà cao ốc, Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, chỗ này cũng không phải trung tâm thương mại, cũng không thấy bảng hiệu nhà hàng nào hết.
"Trên tòa nhà này có nhà hàng sao?" Tô Lạc Lạc có chút hoài nghi mà hỏi.
"Lên đó rồi cô sẽ biết." Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, cái ý cười không rõ ràng, vừa đúng để Tô Lạc Lạc chạm phải, khiến cô có chút ớn lạnh sau lưng.
Tô Lạc Lạc đem theo một bộ mặt hoài nghi, đi theo anh vào đại sảnh, đến cửa thang máy, cùng nhau đi vào trong thang máy.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh không hề do dự mà ấn số nút tầng tám, chớp mắt hỏi, "Anh đến qua chỗ này ăn rồi hả?"
"Uhm! Thường xuyên!"
Tô Lạc Lạc nghe xong, vậy xem ra phía trên lầu đích thực có một nhà hàng rồi.
Tô Lạc Lạc sực nhớ ra điện thoại chưa sạc pin, cô lại quên gọi điện cho Dạ Trạch Hạo rồi, anh ta nhất định rất lo lắng đây! Ái chà, chỉ có thể đợi lúc quay về nhà rồi gọi lại vậy.
Thang máy ding một tiếng vang lên, Tô Lạc Lạc theo Long Dạ Tước bước ra.
Thì nhìn thấy một cánh cửa to hào nhoáng, mà chính lúc đó, cửa lớn tự động mở ra hai bên, hai thân hình của cô gái mặc sườn sám cổ điển cúi đầu chào bọn họ, "Hoan nghênh đã đến nhà hàng Nhã Thượng."
Tô Lạc Lạc thầm cảm thán một tiếng, chỗ này không những có một nhà hàng, mà nhìn cái là biết là loại nhà hàng rất sang trọng qui mô lớn.
Bỗng chốc, cô bất giác trong tim thắt lại, vô thức nắm chặt lấy cái túi.
Trời ạ! Ở đây ăn một bữa cần tốn bao nhiêu tiền vậy? Đừng có chỉ ăn một đêm mà ăn nghèo cô luôn đó.
Vừa bước vào một cái sảnh, mới phát hiện chỗ này gì cũng không có, ngược lại tao nhã phi thường, đặt ở đó không ít cổ vật sản phẩm nghệ thuật.
Tiếp theo đó, trước mặt cô lại kéo đẩy một cánh cửa nữa, lại là hai cô gái ăn mặc sườn sám cổ điển xinh đẹp nghênh tiếp bọn họ, trong đó có một cô gái âm thanh ngọt ngào nói với Long Dạ Tước, "Ngài Long, xin hỏi vẫn là vị trí cũ chứ ạ?
"Uhm!" Long Dạ Tước đơn điệu mà hồi âm một tiếng.
Tô Lạc Lạc nghe vậy, xem ra, anh quả nhiên là khách hàng thường xuyên rồi! Tô Lạc Lạc nhìn thấy những cây tre thẳng màu xanh đậm cô lập chỗ này thành một thế giới nhỏ, để bàn ghế và bộ ly trà tinh tế, một ngọn nến nhỏ, rất chăm chút.
Còn trên tường, dường như các bức tranh được in từ chùa chiền cổ xưa vậy, tinh mỹ mà cổ điển, khiến người xem phải suy nghĩ sâu xa, ý vị sâu sắc.
Tô Lạc Lạc lén cảm thán, người có tiền quả là không giống ai, bọn họ không đi đến chỗ náo nhiệt nhiều người mà dùng bữa, mà chuyên môn chọn những chỗ hoàn cảnh vừa tao nhã vừa yên tĩnh để dùng bữa.
Tô Lạc Lạc ngồi xuống, nhìn thấy những cái ly trà nhỏ tinh tế để phía trước mặt mình, cô lập tức muốn trộm một cái về để cất giấu, vì nó quá là đẹp đi.
"Thật là đẹp á!" Tô Lạc Lạc bất giác cảm thán một tiếng.
Cô gái sườn sám xinh đẹp rót trà thay cho bọn họ, rửa trà, dùng loại trà thơm nhất đổ vào trong ly của bọn họ, Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy mùi thơm xông vào mũi, làm người không thích trà như cô, đều nhịn không nỗi muốn cầm lên mà thử một ngụm.
"Mời dùng trà."Nói xong, ở trước mặt hai người phân biệt đặt một quyển thực đơn chọn món.
Tô Lạc Lạc nhịn không được nữa cầm ly trà lên thưởng thức một ngụm, sau đó nhìn sang thực đơn, nhìn thấy giá cả phía sau, cô thiếu chút là phun hết trà ra rồi.
Cũng may là cô kịp thời ngăn nước trà ở trong miệng lại rồi, ráng mà nuốt xuống.
Trời, mỗi một món phía sau đều là bốn chữ số, còn có trên năm chữ số, mà chỉ mới là những món cơ bản thôi.
Tô lạc Lạc thậm chí không dám lật xuống xem tiếp, khẳng định rất là đắt rồi! Tội nghiệp tối nay bóp tiền của cô chảy máu nhiều lắm đây.
Ánh mắt Long Dạ Tước nắm bắt được tâm trang phức tạp của cô gái ngồi đối diện, anh cố nhịn cười, bình thản chọn món.
Giọng nói của người đàn ông rất là truyền cảm dễ nghe, nhưng mà, lúc này, anh lại dùng thứ âm thanh kích thích mê người này thoắt cái chọn sáu món ăn, Tô Lạc Lạc thậm chí chưa kịp phản ứng lại nữa, anh đến cả thực đơn cũng không cần nhìn.