Trung tâm thành phố.
Trong tiệm lễ phục cao cấp.
Tô Lạc Lạc đang được chị Mai dẫn đến đây chọn bộ lễ phục tối nay, cô đóng vai là bạn gái mới của Dạ Trạch Hạo, tất nhiên một sợi chỉ cũng không được qua loa, Tô Lạc Lạc vô cùng căng thẳng.
“Lạc Lạc, loại hơi lộ một chút, cô có mặc được không?”
“Không được, tôi không dám mặc.”
“Thế này vậy! Tôi cảm thấy bộ lễ phục này rất hợp với cô.” Nói xong, chị Mai cầm một bộ lễ phục màu hồng da đi ra.
Tô Lạc Lạc có một khuôn mặt trái xoan tinh tế mê người, đôi mày xinh đẹp, môi đỏ căng mọng, đôi mắt to linh hoạt biết nói, thanh thoát như tiên nữ, và màu hồng da là màu sắc phù hợp với cô nhất, nó tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, càng giống như phấn phủ mịn màng vậy, trắng ngần không tì vết.
Khi cô bước ra dùng tay che ngực có chút không tự tại, thì ánh nhìn của mọi người đều bị sắc đẹp của cô làm cho đứng hình.
Chị Mai cũng giống như tìm được báu vật vậy, chị ta đột nhiên muốn hỏi Tô Lạc Lạc có muốn gia nhập làng giải trí hay không, nếu cô đồng ý thì chị ta nhất định sẽ ký hợp đồng để cô làm nghệ sĩ dưới trướng của chị ta, tuy nhiên, thân phận bây giờ của Tô Lạc Lạc hơi khó xử, cô là mẹ của các con của Long Dạ Tước, nói không chừng Long Dạ Tước sẽ có ý kiến.
Hơn nữa, Dạ Trạch Hạo cũng tuyệt đối không muốn kéo cô vào thế giới phức tạp hỗn loạn này.
“Rất đẹp, rất hấp dẫn, tối nay cô chắc chắn sẽ không khiến cho Dạ thiếu gia mất mặt đâu.” Chị Mai cũng khen ngợi như vậy.
Tô Lạc Lạc thì lại căng thẳng hỏi, “Áo phía trước ngực tôi có phải hơi thấp quá rồi không!”
“Đây đã là bộ đồ theo tiêu chí kín đáo nhất rồi đó, đi tham dự dạ tiệc, chẳng lẽ cô muốn gói như đòn bánh tét mới đi vào à?” Chị Mai cười, chị làm việc trong giới này lâu năm, nhìn thấy rất nhiều cô gái mê tiền, nhưng Tô Lạc Lạc không nghi ngờ gì là một dòng suối trong vắt trong số đó.
Thử hỏi xem con gái trẻ bây giờ, có ai không thích Dạ Trạch Hạo cơ chứ? Cho là không thích con người anh ta, thì cũng thích tiền của anh ta chứ! Mấy năm nay, Dạ Trạch Hạo trở thành máy kiếm tiền, thế nên anh rất nhanh là tích cóp được không ít tài sản.
Không so được với người đàn ông trong tay có cả đế quốc tài chính như Long Dạ Tước, nhưng cũng được tính là trong nhóm người giàu có của quốc gia này rồi.
“Lạc Lạc, nhớ lấy, tối nay cô chỉ cần hành xử lịch sự trang nhã là được, không cần giao lưu với quá nhiều người, đi kế bên Dạ thiếu gia, anh ta sẽ dạy cô.” Chị Mai cũng có chút lo lắng, dù gì thì đây cũng là buổi tiệc quan trọng, người được mời tham dự được xem là rất có danh tiếng.
Tô Lạc Lạc gật đầu, cô hít thở một hơi dài, cô chỉ hi vọng lúc tám giờ rưỡi có thể nhanh chóng rời khỏi nơi đó, về chơi với bọn trẻ.
Phía ngoài cửa, xe bảo mẫu của Dạ Trạch Hạo dừng ở đó, chị Mai mở cửa ra, Tô Lạc Lạc nắm lấy tà dưới của đầm dạ hội ngồi vào xe, cô vừa ngồi vào, người đàn ông đang chơi game ở bên trong quay đầu nhìn sang, cũng ngây người ra vài giây.
Lần cắt băng khánh thành trước đã biết rằng cô chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng nhưng đủ hấp dẫn người khác, nếu như trang điểm chú trọng hơn chút nữa thì mức độ đẹp sẽ còn nâng lên vài bậc nữa.
“Tối nay cô rất đẹp.” Dạ Trạch Hạo dùng ngón tay thon dài chống trán nhìn cô.
Tô Lạc Lạc liếc anh một cái, “Được rồi, đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi đã thấy ngại lắm rồi.”
Dạ Trạch Hạo bất giác cười ha hả, “Cô biết con gái bây giờ hi vọng tôi nhìn họ thêm một lúc đến mức nào không? Cô còn ở đó chê bai nữa?”
Tô Lạc Lạc quay đầu nhấn mạnh thêm một lần, “Đừng tính tôi là fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh.”
“Vậy cô nói đi, tại sao cô không có cảm giác với loại người đẹp trai như tôi?” Dạ Trạch Hạo cực kỳ tò mò.
“Vì tôi có sự thất vọng cùng cực với đàn ông.” Tô Lạc Lạc không ngại nói ra, từ nhỏ nhìn thấy mẹ mình sống qua ngày trong đau thương, còn người cha vô tình kia nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần, cho là có đi, ông ta cũng bày ra thái độ trịch thượng, ngồi trên xe mà thôi.
Thời khắc đó, Tô Lạc Lạc nhận định đàn ông là loại người không có trách nhiệm, lạnh lùng vô cảm ích kỷ, cộng thêm năm năm trước, cha cô lợi dụng cô để thay thế cho Tô Ngữ Phù, còn vào lúc mẹ cô nguy cấp nhất nữa, làm cô lỡ mất cơ hội gặp mẹ lần cuối cùng.
Trong năm năm nay, cô cũng nghĩ thông rồi, suốt đời này cô tuyệt đối không yêu bất cứ người đàn ông nào, đối với đàn ông, cô đã nảy sinh nỗi ám ảnh không xóa được.
Nếu không bị Long Dạ Tước phát hiện cô đã sinh ra hai đứa con thì cô tuyệt đối sẽ không về đây tìm người đàn ông này.
Dạ Trạch Hạo từ trong ánh mắt né tránh của cô nhìn ra được cô từng trải qua sự đau khổ, tim anh bất ngờ dịu xuống, đây là quá khứ mà cô không muốn nhắc đến đây sao? Thế nên, người đàn ông nào muốn bước vào tim cô thì phải bỏ ra càng nhiều công sức và tình cảm sâu đậm hơn.
Nếu không, sẽ không có tư cách được cô yêu.
“Lạc Lạc, đừng lo, từ nay về sau bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên em.” Dạ Trạch Hạo đảm bảo.
Tô Lạc Lạc có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, “Anh đã đối xử với tôi tốt lắm rồi, tôi rất cám ơn.”
Tuy cô cứ không hiểu tại sao người đàn ông này lại đối tốt với cô như thế, nhưng Dạ Trạch Hạo chí ít không ép buộc cô làm gì cả.
Nội tâm Dạ Trạch Hạo lóe lên sự ăn năn, không thể phủ nhận rằng anh tiếp cận cô vì mục đích phức tạp, còn giờ phút này đây, trong tim Dạ Trạch Hạo ngoài những mục đích đó ra, anh thật sự bắt đầu quan tâm cô, xót ruột cô thật lòng.
Xe bảo mẫu chạy về hướng tổ chức bữa tiệc tối ngày hôm nay, tại tầng mười hội trường một khách sạn bảy sao.
Ở trước cửa, Dạ Trạch Hạo bước xuống xe trước, tiếp đó, anh đưa tay về phía Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc do dự một lúc, mới đưa tay đặt trên bàn tay to của anh ta, được anh ta nắm lại từ từ bước xuống xe.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn khách sạn đèn đuốc sáng trưng này, tim đập liên hồi, vì tâm trạng của cô như là cô bé lọ lem đột nhiên bị hoàng tử kéo vào hội trường tiệc hoàng gia.
“Được rồi, hai người đi đi! Chúng tôi đợi hai người ở dưới lầu.” Chị Mai nói với bọn họ, lúc này, bảo vệ đang hướng dẫn cho xe đậu vào bãi đậu xe ở kế bên.
Dạ Trạch Hạo kéo tay Tô Lạc Lạc, chậm rãi bước vào sảnh chính, dưới sự đón tiếp của các cô phục vụ lễ nghi, đi về phía thang máy.
Đi thẳng một mạch lên tầng mười, nơi đây có rất nhiều bảo vệ, bọn họ đều kiểm tra thư mời rất nghiêm ngặt, sau đó mới cho khách mời vào, thấy rõ rằng đây là một buổi tiệc rất kén chọn.
Tô Lạc Lạc cùng Dạ Trạch Hạo cuối cùng cũng bước vào sảnh lớn của buổi tiệc cứ như là hoàng cung vậy này, hào hoa quý phái, các khách mời đã đến rồi đều đang nói cười vui vẻ, rượu tốt thức ăn ngon, quần áo bảnh bảo sang trọng, hào nhoáng choáng ngợp.
“Trạch Hạo!” Bất ngờ, một giọng nói nũng nịu của nữ giới vang lên.
Dạ Trạch Hạo chau mày, nhìn thấy một bóng xanh lam từ trong đám đông lướt đến, một giây sau, có vẻ như đang chuẩn bị ôm anh.
Tô Lạc Lạc hết hồn, vội giựt ra bàn tay bị anh nắm lấy, đứng sang một bên, ánh mắt Dạ Trạch Hạo lạnh lùng quét qua, “Bạch tiểu thư giữ ý tứ chút đi ạ.”
“Trạch Hạo, người ta hôm nay đến đây là vì anh đó.” Vị Bạch tiểu thư này lập tức cắn môi, có chút ấm ức nói.
Dạ Trạch Hạo lãnh đạm nói, “Hôm nay tôi có bạn nữ cùng đi chung.” Nói xong, anh nắm tay Tô Lạc Lạc đang ngơ ra ở kế bên.
Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy một ánh mắt liếc sang phía cô, cô gái này khoảng ngoài hai mươi tuổi, nhưng cả người lại toát ra khí chất đại tiểu thư bị cưng chiều đến hư, đanh đá không nói lý lẽ. “Cô là ai thế! Cô dựa vào đâu mà lại làm bạn cùng dự tiệc với anh ấy.” Bạch tiểu thư lập tức chất vấn.