Dạ Trạch Hạo nhìn rõ là cô, gương mặt ngây ra, Tô Lạc Lạc nhanh chóng đứng dậy, Dạ Trạch Hạo bị người trợ lý đỡ dậy, Tô Lạc Lạc quay đầu lại thấy Tô Ngữ Phù không theo lên, cô muốn nhanh chóng ra cửa.
Đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên bắt lấy cô, Tô Lạc Lạc nhìn một cái, đó là Dạ Trạch Hạo
"Đè tôi xong, thì muốn chạy hả?" Anh không vui chau mày.
Tô Lạc Lạc lập tức muốn khóc, đây là việc ngoài ý muốn mà?
"Xin lỗi, tôi xin lỗi."
Xin lỗi vô dụng!
"Vậy anh còn muốn làm sao?" Tô Lạc Lạc vội vã muốn rời khỏi.
Và cũng trong lúc đó, Trình Phương sắc mặt khó coi đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Lạc Lạc bị Dạ Trạch Hạo bắt giữ, cô lên tiếng nói, "Tô Lạc Lạc, cô lại dám dùng keo dán lên mặt của khách hàng?"
"Xin lỗi, đây là ân oán cá nhân của tôi và cô ta." Tô Lạc Lạc bất lực và khổ thân nói.
Lúc này, Tô Ngữ Phù khuôn mặt giận dữ được người bạn đỡ ra ngoài, "Tô Lạc Lạc, cô hôm nay nếu như không bồi thường tôi một trăm vạn tệ phí tổn thất, cô đừng mong đi đâu được."
"Một trăm vạn tệ?" Tô Lạc Lạc mở to con mắt, chưa phản ứng lại được.
Chính lúc này, một câu nói lười nhác của người đàn ông kế bên vang lên, "Tiền của cô ta, tôi trả." nói xong, anh từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đó là tiền lẻ trong thẻ a vừa đăng kí, bên trong vừa hay có một trăm vạn tệ.
Tô Lạc lạc quay đầu rất sốc nhìn Dạ Trạch Hạo, bọn họ quen lắm sao?
Dạ thiếu gia, cậu làm cái gì vậy? Chị Mai kinh ngạc nói.
Dạ Trạch Hạo đưa thẻ cho trợ lý, bồi thường cho vị Tô tiểu thư. Đồng thời, anh bắt lấy tay Tô Lạc lạc, hướng qua Trình Phương nói, từ giờ trở đi, cô ta sẽ trở thành người trang điểm tư nhân của tôi, trang điểm ngoại trừ tôi ra, người khác không được dùng.
Nhân viên tiệm xem náo nhiệt, đều sốc vừa hâm mộ cô gái mới vừa rồi gặp rắc rối thì được thiên sứ ôm ấp, cô lấy đâu ra vận may tốt đến vậy?
Tô Lạc Lạc dùng một chút sức lực, mới từ trong tay của Dạ Trạch Hạo buông ra.
Tô Ngữ Phù rất tức giận nói, bồi thường một trăm vạn tệ vẫn chưa xong, tôi muốn cô ta xin lỗi tôi, nếu không, tôi báo cảnh sát bắt cô ta.
Dạ Trạch Hạo nhép miệng, anh đi tới Tô Ngữ Phù ở bên tai, nói nhỏ, Tô tiểu thư, còn nhớ lần trước ở Dạ tiệm, chúng ta gặp cô đang uống rượu ôm lấy tôi tấm hình đó không?có cần tôi gửi vài tấm về cho nhà họ Long không?
Anh... Tô Ngữ Phù lập tức giật mình khuôn mặt trắng bệch đi vài giây
Dạ Trạch Hạo, anh tại sao lại giúp cô ta? Tô Ngữ Phù tức giận trách vấn.
Không liên quan gì đến cô, Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nói xong, quay đầu, một đôi mắt như ánh sao mê người rơi vào người Tô Lạc Lạc, từ ngày mai, cô sẽ trở thành người trang điểm sư thiết kế hình tượng tư nhân của tôi, đến công ty tôi làm việc.
Tôi còn chưa đồng ý. Tô Lạc Lạc lập tức phản bác một câu.
Vậy lúc nãy một trăm vạn tệ, cô bây giờ trả tôi? Hay là phân kỳ thanh toán?
Tôi... Tô Lạc Lạc muốn xỉu.
Vì vậy, cô không có lựa chọn, từ bây giờ, cô là người của tôi rồi.
Câu nói này, làm những cô gái trẻ đứng kế bên vây lấy, lập tức ngưỡng mộ đố kị hận, trời ạ! Cái cô Tô Lạc Lạc này làm gì mà may mắn lớn đến vậy?
Là người của Dạ Trạch Hạo rồi? Thật là ấm lòng.
Tô Ngữ Phù đứng kế bên cũng rất sốc, Tô Lạc Lạc làm gì có mị lực hấp dẫn cái tên Dạ Trạch Hạo? Mà cái tên Dạ Trạch Hạo rõ ràng cũng từng tiếp cận cô, đối tốt với cô, chỉ là lúc đó, cô kiên định muốn lấy Long Dạ Tước, liền cự tuyệt anh ta, thì ra, người đàn ông rất hay thay đổi.
Trình Phương hướng đến Tô Lạc Lạc, từ bây giờ, cô là nhân viên của công ty Dạ thiếu gia.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn choáng váng, cô không biết tại sao cái tên Dạ Trạch Hạo lại giúp cô, mà còn, muốn cô làm trang điềm tư nhân kiêm thiết kế hình tượng sư?
Tô Lạc Lạc lập tức nhìn sang khuôn mặt anh tuấn lại trẻ trung, thành thật trả lời nói, tôi có thể làm anh thất vọng rồi, tôi không có kinh nghiệm trong phương diện này.
Tôi cho cô thời gian học hỏi.
Tôi không hiểu gì về anh.
Chúng ta sẽ từ từ hiểu nhau.
Tôi...Tô Lạc Lạc còn đang nghĩ...
Đàn ông nhoẻn miệng cười, tôi bao dung tất cả khuyết điểm của cô.
Bốn bề lập tức hít một hơi, trời ạ! Đây có phải tỏ tình không? Tô Lạc Lạc lại được Dạ Trạch Hạo để ý sao? Không biết tổ tiên tích bao nhiêu đức nữa!
Tôi...Tô Lạc Lạc còn muốn nói gì đó.
Dạ Trạch Hạo nháy mắt, bất luận cô nghĩ ra bất cứ lý do gì, cô... tôi lấy chắt rồi.
Tô Lạc Lạc cảm thấy đầu như muốn nổ tung, cái người đàn ông này có cần phải nói ấm áp đến vậy không? Nói giống như cô và anh ta có mối quan hệ gì đó vậy.
Tô Ngữ Phù cũng mở to cả con mắt, không dám tin Tô Lạc Lạc lại được Dạ Trạch Hạo để ý đến?
Tô tiểu thư, chúc mừng cô gia nhập công ty chúng tôi, sau này, cô chính là trang điểm sư kiêm hình tượng thiết kế sư của Dạ thiếu gia.
Tô Lạc Lạc may mắn vậy đó, từ hình tượng thiết kế sư, bỗng chốc thăng cấp trở thành trang điểm sư tư nhân của thiên vương cự tinh.
Đợi chút, nguyện vọng của cô làm sao mà nhanh trở thành hiện thực vậy?
Tô Lạc Lạc sắp trở nên chóng mặt bởi cái bẫy của thế giới.
Dạ Trạch Hạo tỉ mĩ đánh giá khuôn mặt keo dán trứng trắng đầy mọng, nhìn không ra, cô còn là phụ nữ sinh ra hai đứa con, đây chẳng phải là một khuôn mặt chưa thành thục của thiếu nữ sao, mẹ của con Long Dạ Tước, bây giờ, thú vị rồi đây.
Theo tôi đi nào! Nói xong, Dạ Trạch Hạo đi ra trước ngoài cửa rồi.
Ngoài sau, một ngàn con mắt hâm mộ nhìn theo Tô Lạc Lạc đi theo Dạ Trạch Hạo rời khỏi.
Tô Lạc Lạc vừa ra cửa, nhanh chóng đuổi theo người đàn ông phía trước, Dạ Trạch Hạo, anh xác thật cho tôi làm hình tượng thiết kế sư cho anh? Còn làm trang điểm nữa?
Dạ Trạch Hạo quay đầu nhìn cô, cô không có tự tin?
Đúng vậy! Tôi nói rồi tôi không có kinh nghiệm.
Dạ Trạch Hạo tự tin nhoẻn miệng cười, không sao, giống tôi người đàn ông đẹp trai, cô tùy tiện cho tôi mặc bộ đồ rách, tôi đều có thể mê hoặc một nhóm người, tôi không mặc gì, mới là thứ mọi người muốn xem.
Tô Lạc Lạc muốn xỉu, gặp qua tự luyến rồi, chưa gặp qua tự luyến đến như vậy!
Một chiếc xe Nanny hào hoa dừng trước cửa, chị Mai nói với cô, Tô tiểu thư mời lên xe! Chúng ta về nhà của Dạ thiếu gia.
Tô Lạc Lạc cảm giác cuộc phỏng vấn này quá tùy tiện rồi, cô đều nghĩ là cái bẫy.
Tô Lạc Lạc quay đầu, nhìn thấy ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn ra cửa sổ ngoài, như đang suy nghĩ chuyện gì, mặt bên xuyên thấu một sự kiêu ngạo, Tô Lạc Lạc nhìn cách mạnh mẽ, đột nhiên có cảm giác sai lầm, trời, tên Dạ Trạch Hạo một bên mặt sao mà giống Long Dạ Tước đến năm phần?
Cô nhìn lại lần nữa, quả nhiên giống.
Quả nhiên có câu nói, con người đẹp, sao đều giống nhau, con người xấu, cách nhau ngàn thu.
Ô không tự chủ hiếu kì thoáng qua trong đầu, hai người bọn họ chắc không phải anh em chứ!
Không ngờ tới chiếc xe Nanny lại chạy đến con đường cô quen thuộc, đây không phải đường về nhà Long Dạ Tước đây sao? Tại sao anh cũng ở chỗ này à?
Tô Lạc Lạc tim muốn rơi ra ngoài.
Cô nhanh phải nhìn thấy biệt thự Long Dạ Tước rồi, mà lúc này, xe sunny rẽ ngoặc, không đến một cây số nữa là đến chỗ Long Dạ Tước rồi,ngoài ra còn có một căn biệt thự lớn màu xanh trắng tương đương xuất hiện rồi, xe Sunny chạy vào trong đó, đây là nhà của Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc ngẩn người ra rồi.
Anh ta tại sao lại ở chỗ này?
Tô tiểu thư, biểu cảm kinh ngạc của cô là gì thế? Dạ Trạch Hạo đột nhiên phức tạp cười hỏi.