Tô Lạc Lạc dùng hàm răng nhỏ đều trắng ngần cắn chặt môi, nét mặt khó xử, nếu cô thực sự dẫn theo bọn trẻ đi cùng anh ta thì điều này đồng nghĩa với việc người nhà họ Tô chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.
Người đàn ông này là vị hôn phu của Tô Ngữ Phù, nhưng đồng thời cũng là ba của các con cô, sự việc xảy ra năm ấy có vẻ cũng không che giấu được nữa.
“Mami, mami ơi….” Hai đứa trẻ thấy mami lâu quá vẫn chưa đến liền chạy một mạch từ góc xa đến tìm mami, Hạ Thấm cũng không thể nào kéo chúng lại được.
Tô Lạc Lạc trong lúc hoảng loạn ngước đầu lên nhìn, khi nhìn thấy hai đứa trẻ đang chạy về phía mình, cô ngồi xổm xuống mỗi bên tay ôm lấy một đứa, Tô Tiểu Hinh ôm chặt mami, gương mặt cô bé vùi trong cổ mami làm nũng, còn Tô Tiểu Sâm thì ngước mặt lạnh tanh nhìn người đàn ông đó, như là trong lúc cậu bé không chú ý thì ông đã tranh thủ ức hiếp mami của cậu vậy.
Long Dạ Tước cũng ngồi xổm xuống nhìn gương mặt bất mãn của cậu bé con nói,” Chào con, ta tên là Long Dạ Tước, ta là baba của các con.”
Tô Tiểu Hinh lập tức ngước mặt ra từ trong lòng của mami, kinh ngạc hỏi, “Chú thực sự là baba của tụi con sao?”
“Bất luận chú là ai, nếu chú dám ức hiếp và làm tổn thương mami của tôi thì tôi cũng sẽ không thích chú đâu.” Tô Tiểu Sâm hừ một tiếng, cậu cảm giác mami dường như tâm trạng không tốt.
Tô Lạc Lạc thấy con trai bảo vệ mình đến thế, lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng vẫn phải khuyên cậu bé, “Tiểu Sâm, chú ấy không có ức hiếp mami, từ bây giờ chúng ta sống cùng chú ấy nhé?
“Vậy chúng ta còn phải đi nước ngoài nữa không?” Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to hỏi.
“Không đi nước ngoài nữa, chúng ta sẽ sinh sống ở thành phố này.” Tô Lạc Lạc nói xong, đứng dậy, hướng ánh nhìn về phía người đàn ông cao to tuấn tú, “Anh đừng quên lời đảm bảo của mình đấy.”
Long Dạ Tước thấp giọng cười một tiếng, “Xưa giờ anh đều nhất ngôn cửu đỉnh, nói lời giữ lời.”
Tô Lạc Lạc không dám nhìn trực diện vào mắt anh ta quá lâu, ánh mắt né tránh, “Bây giờ anh muốn dẫn chúng tôi đi đâu?”
“Về biệt thự riêng của anh.”
“Mami, chú ấy có đúng là baba của tụi con không? Nhưng rõ ràng mami từng nói qua baba của tụi con đã ngủ ở dưới đất rồi mà.” Trong lúc bị Tô Lạc Lạc dắt đi, Tô Tiểu Hinh ngưỡng cổ thắc mắc.
Gương mặt người đàn ông cao to đi ngang hàng ở kế bên ngay tức khắc trở nên khó coi, anh lườm cô một cái, cái tư tưởng mà người đàn bà này trước đây đã ươm vào đầu các con là ba của chúng nó đã mất sao?
Chết tiệt mà, người đàn bà này rốt cuộc đã dạy dỗ con anh kiểu gì vậy.
Khi cả hàng người bọn họ bước ra khỏi sân bay thì tiệc đính hôn ở khách sạn Hoàng Gia đã kết thúc từ lâu.
Người nhà họ Long gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Long Dạ Tước nhưng anh một lần cũng không bắt máy, còn Tô Ngữ Phù cũng gọi mấy chục cuộc, anh tiếp tục làm lơ.
Nhà họ Long cũng không quan tâm nữa, nhưng tại biệt thự nhà họ Tô thì bây giờ oán khí ngất trời.
Lớp phấn trên gương mặt quý phụ của Uông Nguyệt Dung vì nổi giận mà rớt mất mấy lớp, phẫn nộ nhìn về phía Tô Vỹ Khâm đang ngồi trên ghế sofa ở phía đối diện, “Ông nhìn ông mà xem, hôn lễ tốt lành của con gái bị đứa con riêng ti tiện của ông hủy mất rồi.
“Tôi cũng không ngờ nó sẽ xuất hiện.” Tô Vỹ Khâm từ lâu đã không xem mình có đứa con này.
“Còn hai đứa trẻ ở kế bên cô ta là như thế nào vậy? Cô ta sinh con khi nào thế? Còn chạy vào sảnh hôn lễ phá rối nữa? Tôi thấy cô ta rõ ràng là cố ý mà, cố ý phá hoại lễ đính hôn của con gái chúng ta.” Uông Nguyệt Dung giận đến nghiến răng.
Khi này, Tô Ngữ Phù từ cầu thang khảm ngà voi trắng ở lầu hai chậm rãi bước xuống, khóe mắt vẫn còn đỏ, khi cô bước xuống lầu nghe thấy lời mẹ nói, lòng cô cũng phẫn nộ vô cùng.
Năm năm trước Tô Lạc Lạc biến mất trước mặt bọn họ, tại sao lại cứ phải xuất hiện vào ngày đính hôn của cô chứ? Cô ta không phải cố ý thì còn là gì nữa? Chắc chắn là trả thù việc năm ấy ba không chi tiền cứu mẹ cô ta đây mà.
“Ba, mẹ, chúng ta phải thảo luận kỹ lưỡng vấn đề này, lễ đính hôn của con và Dạ Tước chỉ có dời về sau chứ không có việc hủy bỏ.” Ngồi vào ghế sofa, nét mặt cô đã bình tĩnh hơn.