Mục lục
Truyện không tên số 16
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21113


Chưa đầy một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Tô Lạc Lạc nghiến môi, nghĩ rằng anh đã mặc lại quần áo rồi!

Cô có chút cẩn thận mà quay đầu, thì nhìn thấy người đàn ông không nhanh không chậm mà khâu lại khuy nút áo sơ mi lụa tơ tằm màu trắng, còn phía trước ngực treo một sợi cà ra vát sọc xanh lam đậm, hiện rõ cảm giác của một lãnh tựu thương nghiệp tinh anh.

Cái người đàn ông này giống như câu nói thường thấy trên mạng vậy, mặc đồ thấy ốm, còn cởi đồ thì thấy thân hình cơ bắp cực phẩm nè.

Tô Lạc Lạc cũng chú ý đến đồng hồ đeo tay đã không còn sản xuất nữa trên tay anh, chất liệu màu đen tuyền, lại tỏa ra khí chất tôn quí.

Sau khi anh khâu xong khuy áo, đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, đồng thời thắt cà ra vát của anh một cách tao nhã, "Nói đi! Cô muốn cùng tôi nói chuyện gì?"

Tô Lạc lạc nuốt nước miếng nói, "Tôi muốn cùng anh nói chuyện đêm qua."

"Tối qua? Được thôi! Cô muốn nói thế nào."

"Tôi cảnh cáo anh, cái chuyện tối qua anh làm, sau này không được phép xảy ra nữa?"

"Cô cảm thấy chuyện tối qua là lỗi của ai?"

"Còn phải hỏi, đương nhiên là lỗi của anh."

Long Dạ Tước hơi nhếch mày, nụ cười có ý thâm sâu, "Chỉ là lỗi của tôi thôi sao? Cô cảm thấy một người đàn ông đối mặt với một người phụ nữ quấn khăn tắm, còn có thể làm chính nhân quân tử không? Tôi thì không thể rồi đó."

Tô Lạc Lạc trợn mắt, người đàn ông này còn có thể xấu xa hơn chút nữa không? Thản nhiên đổ tất cả tội lỗi tối qua lên người cô, cô lập tức lắp bắp phản bác nói,"Tôi vừa mới tắm xong là cúp điện rồi, cái này trách tôi được sao?"

"Đương nhiên, tôi không hề trách cô, nhưng bây giờ là cô đang trách tôi."

"Anh... anh khốn nạn thì là khốn nạn, đừng kiếm cớ."

"Tôi cũng chưa từng nói qua tôi không phải khốn nạn, mà lựa chọn cùng sống chung với tên khốn nạn này, không phải là bản thân cô sao?" ngược lại Long Dạ Tước thoải mái thừa nhận.

Lúc này Tô Lạc Lạc bị nói đến nói cứng họng, ngoài đôi mắt chứa đầy oán khí nhìn trừng người đàn ông ra cô hết biết nói gì.

Tô Lạc Lạc chịu thua, cô nghiến răng nói, "Được, tôi bảo đảm sau này sẽ không mặc khăn tắm xuất hiện trước mặt anh nữa."

"Không sao, cô có thể mặc, tôi thích nhìn." Long Dạ Tước cười đáng ghét.

"Anh mơ cũng đừng hòng." Tô Lạc Lạc hứ một tiếng, quay người đi đến cửa phòng của bọn trẻ, muốn xem xem bọn trẻ đã dậy chưa.

Long Dạ Tước nhoẻn miệng hơi giống đang cười, buổi sáng như vậy anh thấy rất thích.

Tô Lạc Lạc thấy lạ là không nhận được điện thoại của Dạ Trạch Hạo, nghĩ rằng gần đây chắc khá bận, buổi tối khẳng định là thức khuya rồi! Vì vậy, anh bây giờ vẫn chưa dậy.

Hai đứa trẻ mơ màng một lúc mới tỉnh hẳn, Tô Lạc Lạc quyết định ở nhà nghỉ, đợi điện thoại của Dạ Trạch Hạo, cô vẫy tay tạm biệt bọn trẻ, Long Dạ Tước sẽ phụ trách đưa bọn trẻ đến trường.

Long Dạ Tước nhìn người phụ nữ mặc đồ thoải mái, đứng vẫy tay dưới nắng sớm mai, quyến rũ hấp dẫn hơn cả những bông hoa trong vườn.

Nghĩ đến chuyện tối qua, cũng không tệ.

Tô Lạc Lạc sau khi tiễn bọn họ đi, cô bèn đi vào nhà bếp, ở đó có bánh há cảo đông lạnh, cô lấy hành lá nguyên liệu vào bếp, nấu một tô há cảo ăn.

Cho đến khoảng mười giờ, điện thoại của Tô Lạc Lạc mới reo lên, là của Dạ Trạch Hạo.

"A lô!" Tô Lạc Lạc nghe máy.

"Tỉnh rồi à? Một lát qua chỗ tôi."

"Anh mới tỉnh hả?"

"Uh!" Dạ Trạch Hạo lười nhác mà trả lời.

"Được, tôi qua đó nấu bữa sáng cho anh vậy!" Tô Lạc Lạc nói xong, cúp điện thoại ra cửa, buổi trưa người hầu cũng không đến làm việc, vì vậy, buổi trưa của cô cũng phải qua bên nhà Dạ Trạch Hạo giải quyết.

Đến cửa nhà Dạ Trạch Hạo, cô vừa nhấn chuông cửa, cửa phòng đã tách một tiếng mở ra, Tô Lạc Lạc đẩy cửa đi vào, cô nhìn thấy trên cái ghế sofa màu ngọc lam ở đại sảnh, Dạ Trạch Hạo mặc bộ đồ ngủ nằm trên đó.

Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt anh, nhìn anh chìa khuôn mặt ra, lập tức sốc đi vài giây, tại sao Dạ Trạch Hạo và Long Dạ Tước giống nhau đến vậy! Giống như một bản trưởng thành, và một bản lóc choc vậy.

Không lẽ trai đẹp đều giống nhau?

"Cần tôi bây giờ nấu bữa sáng cho anh không?"

"Uh! Nấu đi! Sau khi nấu xong, làm phiền cô giúp tôi dọn dẹp phòng chút." Dạ Trạch Hạo mở hàng lông mi dài rậm đẹp mê người mỉm cười nhìn cô.

Tô Lạc Lạc thật sự lãnh tiền công mà anh ta đưa, cô làm việc cũng không có gì ai oán hết rồi.

Cô vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, ở đó còn một chút đồ nấu ăn sáng lần trước mua, Tô Lạc Lạc lập tức bắt đầu nấu sủi cảo cho anh, vì cứ ăn mì hoài, sợ anh ta ngán.

Dạ Trạch Hạo nằm một chút nữa thì về phòng mình vệ sinh, Tô Lạc Lạc sau khi nấu xong, anh đã thay một cái áo thun màu đen và quần bò xuống rồi, đầu tóc không được chăm sóc, cảm giác khá lộn xộn.

Tô Lạc Lạc nói với anh, "Anh ăn trước đi, tôi vào phòng anh thu dọn một chút."Tô Lạc Lạc nói xong, đi đến nửa cầu thang, cô quay đầu nhìn người đàn ông ở phòng ăn, "Trong phòng anh không có quăng những thứ đại loại như quần lót vậy lộn xộn đấy chứ!"

Dạ Trạch Hạo vừa nuốt một miếng sủi cảo, lập tức bị nghẹn một chút, anh ngẩng đầu nhìn cô, "Không có, chỉ cần cô sắp xếp lại mền gối, cô còn muốn thấy quần lót của tôi sao?"

'Tôi mới không thèm đó, chính vì không muốn thấy mới hỏi anh đó." Tô Lạc Lạc nhìn thấy bộ dạng bị nghẹn của anh, cười khúc khích đi lên lầu.

Dạ Trạch Hạo ngược lại rất hưởng thụ bữa sáng mà cô nấu cho, ăn rất là ngon miệng.

Tô Lạc Lạc đi vào phòng anh, dọn dẹp lại mền cho anh, thật ra Dạ Trạch Hạo vẫn là người rất thích sạch sẽ, quần áo và nhà của anh, đều rất sạch sẽ.

Tô Lạc Lạc thu dọn xong xuống lầu, chỉ thấy Dạ Trạch Hạo từ nhà bếp đi ra, lúc Tô Lạc Lạc đang chuẩn bị đi vào để rửa chén cho anh, thì nghe tiếng anh mở lời nói, "Không cần rửa nữa, tôi đã rửa sạch sẽ cái tô rồi."

Tô Lạc Lạc có chút sốc nhìn anh, anh ta hôm nay sao siêng năng thế?

"Hôm nay anh có hoạt động gì không?"

"Có, chiều nay phải đi studio một chuyến, chụp ảnh tuyên truyền cho bộ phim mới của tôi, cô có muốn cùng tôi đi không?"

"Không phải là tôi muốn hay không, mà là anh cần tôi đi không." Tô Lạc Lạc đính chính nói, "Tôi là nhân viên của anh, anh là ông chủ của tôi."

"Trong mắt của tôi, không hề coi cô như nhân viên mà đối đãi, mà là coi như bạn gái tôi." Dạ Trạch Hạo cười hì hì.

Tô Lạc Lạc liếc anh ta một cái, "Tôi càng mong anh đối xử với tôi như nhân viên hơn đó!"

Dạ Trạch Hạo ngơ ra nhìn cô, oán thán một tiếng, "Cô có biết có bao nhiêu người muốn làm bạn gái tôi không?"

"Được, tôi đi cùng anh tới studio xem xem, tôi cũng chưa biết studio nơi chụp ảnh là như thế nào nữa!" Khuôn mặt Tô Lạc Lạc có chút hiếu kì nói.

"Được rồi! Cô chút nữa đi theo tôi, tôi đưa cô đi xem cho biết." Dạ Trạch Hạo nhiệt tình nói. Tại phòng làm việc tập đoàn Long thị, Long Dạ Tước sau khi xử lý một số phần văn kiện gấp, anh nhấn vào đường dây nội bộ, kêu Tống Nhã vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK