Mục lục
Truyện không tên số 16
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21190

Tô Lạc Lạc vội hỏi, "Tình trạng hiện giờ của người bị thương sao rồi ạ?"

"Bởi vì mất máu nghiêm trọng, lúc cấp cứu đã mấy lần ngừng đập rồi, bây giờ cần có máu của cô." Cô y tá nhìn cô nói.

"Được! Lấy của tôi đi!" Tô Lạc Lạc gật gật đầu.

"Có thể kiểm tra thêm của tôi, xem có cùng nhóm máu với họ không." Dạ Trạch Hạo đứng bên cạnh lên tiếng.

Cô y tá nhìn anh với đôi mắt kinh ngạc, khí chất ngôi sao đúng là có khác, dù ngăn cách bởi một lớp khẩu trang cũng không thể ngăn được người khác cảm nhận khí chất hơn người của anh toát ra.

"Được!" Cô y tá vội trả lời.

Tuy là người nhà, nhưng trước lúc truyền máu, vẫn phải kiểm tra nhóm máu trước, Tô Lạc Lạc cảm thấy cánh tay nhói đau lên, bắt đầu truyền vào nửa ống máu, cô y tá đang kiểm tra máu có sử dụng được không.

Sau khi cô y tá mất khoảng mấy phút kiểm tra ra, cô đã rất kinh ngạc nhìn Tô Lạc Lạc, "Cô có chắc cô là người nhà của nhà họ Tô không? Là con gái của người bị thương?"

Tô Lạc Lạc gật gật đầu, tuy từ trước đến giờ chưa từng thừa nhận, nhưng lúc này đây, cô đã quyết định thừa nhận, "Tôi là con gái ông ấy."

"Nhưng …" Y tá nhìn cô, sau đó hỏi cô, "Cô biết nhóm máu của mẹ cô là nhóm máu gì không?"

Tô Lạc Lạc đương nhiên nhớ rất rõ, mẹ cô trước đó ở bệnh viên lâu như vậy, đối với nhóm máu của mẹ cô rõ hơn ai hết, "Mẹ tôi nhóm máu AB, sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

Lúc này vẻ mặt của cô y tá càng kinh ngạc hơn.

"Y tá, có gì cô mau nói ra đi!" Dạ Trạch Hạo cất tiếng thúc giục.

Cô y tá nhìn Tô Lạc Lạc, rồi lại nhìn Dạ Trạch Hạo, "Là thế này, ba của cô nhóm máu A, cô nhóm máu O, cô có chắc cô là con gái ruột của ông Tô không?"

Tô Lạc Lạc bị lời của cô y ta làm cho kinh ngạc vô cùng, đầu óc cô trống rỗng, cô mở to mắt hít một hơi dài, "Cô nói gì cơ? Sao tôi lại không phải là con gái của họ chứ? Sao tôi lại là nhóm máu O chứ? Cô y tá, cô có nhầm lẫn gì không?"

"Tôi cũng sợ tôi nhầm, nhưng, lúc nãy tôi không nhầm gì cả." Nói xong, cô vội nói, "Anh này, có thể lấy ít máu của anh kiểm tra không?"

Tô Lạc Lạc liền kinh ngạc đến không biết nói gì cả, cô nhìn về phía Dạ Trạch Hạo, còn Dạ Trạch Hạo cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh hiện lên nét đau lòng, anh đưa tay cho cô y tá, cô y tá liền lấy nửa ống máu của anh đi kiểm tra.

Tô Lạc Lạc đứng ngẩn người ra, Dạ Trạch Hạo bước tới, nhẹ nhàng bóp vai cô, "Có lẽ cô y tá nói đúng, em không phải con gái nhà họ Tô."

"Vậy em là con ai chứ?" Tô Lạc Lạc mở to mắt, nước mắt đã thấm đẫm, nếu cô không phải con gái nhà họ Tô, vậy cô không phải con gái ruột của mẹ cô? Vậy cô là ai?

Dạ Trạch Hạo an ủi cô, "Cho dù là ai, em vẫn là em, chúng ta bây giờ đừng nghĩ đến chuyện này đã, trước tiên hãy cứu ông Tô đã!"

Cô y tá mừng rỡ chạy ngay ra thông báo, "Anh này, anh có nhóm máu A, chúng tôi sẽ làm vài xét nghiệm, phiền anh cho chúng tôi lấy hai trăm cc máu nhé!"

Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo, còn Dạ Trạch Hạo nhìn y tá gật đầu, "Vâng, tôi đồng ý truyền máu." Y tá làm vài khâu xét nghiệm xong, rồi rút hai trăm cc máu từ người Dạ Trạch Hạo rồi rời khỏi, qua phòng bệnh truyền máu, trước khi cô y tá rời khỏi, Dạ Trạch Hạo đã dặn dò cô y tá, nhất định không được đem bí mật lúc nãy nói ra, cô y tá đó cũng biết, chuyện như vậy, nếu nói ra, có thể sẽ hủy hoại cả một gia đình, đương nhiên cô phải im lặng không nhắc tới, Tô Lạc Lạc bước tới đỡ Dạ Trạch Hạo, "Anh không sao chứ!" "Lấy ít máu thôi không có gì cả." Dạ Trạch Hạo lắc đầu, vào lúc này, từ ngoài cửa, Uông Nguyệt Dung bước vào, bà thấy cánh tay của Tô Lạc Lạc nguyên vẹn không bị rút máu, còn người cho máu là một người đàn ông, bà đột nhiên có chút kinh ngạc và tức giận, "Tô Lạc Lạc, sao cô lại như vậy? Tại sao cô không cho máu, mà lại là người khác cho máu chứ?"

Tô Lạc Lạc nhìn Uông Nguyệt Dung một hồi không biết trả lời như thế nào, thân phận của cô giờ không thể nói ra, nếu không, không biết bà ta lại nghĩ thế nào về người mẹ quá cố của cô, cô nghiến chặt răng, "Người tôi không được khỏe."

"Người không được khỏe, người cô không được khỏe hay cô không muốn cho máu? Sao cô lại nhẫn tâm như vậy? Cô muốn ba cô chết phải không?" Uông Nguyệt Dung rất tức giận, bây giờ Tô Vỹ Khiêm rất cần có máu, cho dù người đàn ông này có cho máu thì tuyệt đối vẫn không đủ.

"Bà này, tôi đã giúp cô ấy truyền máu cho chồng bà, bà còn có gì không hài lòng chứ?" Dạ Trạch Hạo lạnh lùng cất tiếng.

"Cậu trai, tôi đương nhiên cảm kích cậu, nhưng, nó là con gái ruột của chồng tôi, nhưng lại không truyền máu cho ông, cái này sao mà hợp tình hợp lý chứ?"

"Người cô ấy không được khỏe, phần của cô ấy, tôi đã giúp cô ấy truyền rồi, mong bà không nên trách cô ấy, chúng tôi chỉ có thể giúp bà đến đây thôi." Nói xong, Dạ Trạch Hạo kéo Tô Lạc Lạc đi, chuẩn bị rời khỏi.

"Không được đi." Uông Nguyệt Dung vội gọi cô lại, "Ba của cô còn chưa qua khỏi nguy hiểm tính mạng, cô không được đi, nói không chừng bất kỳ lúc nào cũng cần máu của cô."

Vào lúc này, một cô y ta vội chạy vào nói, "Thưa bà, bà không cần lo lắng, máu của chúng tôi đã đến rồi, chúng tôi có đủ máu để cứu người bị thương."

Uông Nguyệt Dung lập tức vui mừng khôn xiết, "Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi, mau đem qua đó đi, mau lên." Lúc này, Tô Ngữ Phù với khuôn mặt trắng bệch từ phòng bệnh đi ra, cô ta nhìn Tô Lạc Lạc, và người đàn ông đeo khẩu trang đứng bên cô, cô ta vừa nhìn đã nhận ra là Dạ Trạch Hạo, trong lòng cô dâng trào sự đố kỵ, sao Tô Lạc Lạc lại có phước đến vậy? Dạ Trạch Hạo đối với cô vẫn hết lòng đến thế.

Y tá đi lấy máu, Uông Nguyệt Dung liền đỡ lấy con gái, nhìn Tô Lạc Lạc với ánh mắt oán hận nói, "Cô xem con gái tôi Ngữ Phù đã thiếu máu nghiêm trọng như vậy, cũng truyền hai trăm cc, tôi thấy cô chẳng có đau ốm gì cả, lại không truyền được một cc nào, cô quá nhẫn tâm!"

"Tùy mấy người nói tôi thế nào, bạn tôi đã thay tôi truyền hai trăm cc rồi, việc này xem như tôi cảm kích anh ấy vô cùng." Tô Lạc Lạc lạnh lùng nói.

"Cô … Tô Lạc Lạc, cô thật không phải người mà." Tô Ngữ Phù tức giận mắng cô.

Cô ta đã tức đến khóc mấy lần rồi, nghe thấy giọng của Tô Lạc Lạc, đương nhiên cô càng tức giận cực độ nữa.

"Cô không được mắng người khác, cô phải biết bây giờ trong bệnh viện có máu là do công lao của ai không? Là cô ấy cầu xin Long Dạ Tước điều máu từ bệnh viện tư nhân của họ qua đó." Dạ Trạch Hạo tức giận cãi lại.

Lúc này, Uông Nguyệt Dung và Tô Ngữ Phù đều nhìn Tô Lạc Lạc, một câu cũng không nói nên lời, không ngờ máu được điều tới kịp thời lại là do Long Dạ Tước đem tới, sắc mặt của hai mẹ con trong phút chút trở nên rất khó coi.

Còn Tô Ngữ Phù liền gắt giọng một tiếng, "Là phụ nữ, rõ ràng khỏe mạnh như vậy, cũng không hiến một chút máu nào, cô cũng cao quý quá nhỉ!" "Nếu máu đã đem tới rồi, hai người tự lo liệu lấy!" Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn qua Dạ Trạch Hạo nói, "Chúng ta đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK