Tô Lạc Lạc ở lầu một, còn lầu hai thì có quần áo chững chạc hơn, một trong số nhân viên nữ thấy Tô Lạc Lạc đang chọn quần áo ở sảnh, lập tức đơ ra vài giây, sau đó cô cầm một bộ đồ đã ủi xong, đi thẳng vào phòng thử đồ VIP.
Lúc này, hai vị phu nhân khoảng ngoài năm mươi tuổi đang thử đồ, hai người đều bảo dưỡng rất tốt, trông chỉ như ba mươi lăm hoặc ba mươi sáu tuổi thôi, vô cùng trẻ trung và toát ra khí chất giàu có.
Người phục vụ đem quần áo vào nhìn quý phu nhân ngồi ở bên cạnh cười nói, “Đơn phu nhân, thiên kim nhà bà cũng đang ở lầu dưới chọn quần áo đó! Có cần gọi lên đây giúp hai người tham khảo ý kiến không?”
“Gì cơ? Con gái tôi ở dưới lầu? Sao lại có thể? Sáng nay nó mới bay đi nước ngoài mà.” Đơn phu nhân có chút kinh ngạc.
“Nhưng mà tôi thực sự nhìn thấy Đơn tiểu thư đó! Cô ấy còn dẫn một người bạn đến nữa!” Người phục vụ kiên định nói.
Đơn phu nhân hơi sốc mấy giây, “Thật sao? Cô ta ở lầu dưới?”
“Đúng ạ! Đang ở lầu dưới.”
Đơn phu nhân nói với người bạn, “Tôi xuống lầu xem xem, có phải là nha đầu lại chạy về không.”
“Được, đi đi!” Quý phu nhân đang thử quần áo trả lời. Đơn phu nhân đẩy cửa đi ra, bà nhìn thấy trong đại sảnh không có bóng dáng con gái, nói không chừng đang ở phòng thử đồ rồi! Đơn phu nhân bước đi xuống lầu, bà nhìn bốn hướng, mà lúc này, Tô Lạc Lạc cũng đang từ trong phòng thử thử một cái váy đi ra, chiếc váy màu đen nửa ren, làm hiện ra mấy phần gợi cảm, vừa thêm chút thanh thoát. Tô Lạc Lạc vừa đi ra, thì giáp mặt gặp phải quý phu nhân vừa đi đến, mà quý phu nhân chỉ nhìn bóng dáng Tô Lạc Lạc, thì lập tức lên tiếng, “Tiểu Doanh, con làm gì mà quay về rồi?”
Tô Lạc Lạc đơ ra mấy giây, lập tức ngẩng đầu lên nhìn quý phu nhân ở bên cạnh nói chuyện, mà quý phu nhân cũng bỗng chốc nhận ra cô không phải là con gái, bà kinh ngạc mà che môi lại, mở to đôi mắt nhìn xem cô gái giống Đơn Doanh như một, bà không dám tin như vậy.
“Phu nhân, bà đang nói chuyện với tôi sao? Bà có phải nhận nhầm người rồi?” Tô Lạc Lạc cười hỏi.
Nội tâm của Đơn phu nhân vô cùng sốc, đôi mắt sáng của bà tỉ mỉ đánh giá Tô Lạc Lạc từ trên xuống dưới, thân là mẹ của Đơn Doanh, bà lại có thể nhận lầm con gái mình, đây là chuyện không thể nào có.
Nhưng mà, bà thật sự nhận lầm, mà cô gái đứng trước mặt bà, dù là chiều cao, tướng mạo, đến cả giọng nói đều rất giống con gái của bà.
Khóe mắt của Đơn phu nhân ướt rồi, nếu như năm đó đứa con gái khác còn sống, vậy thì, bà sẽ không có một đứa con gái, mà là hai đứa.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy quý phu nhân xinh đẹp cứ nhìn chằm chằm mình, ngược lại cô có chút hơi ngại, “Phu nhân, bà thật sự nhận nhầm người rồi.”
“Tiểu thư, năm nay cô mấy tuổi?” Đơn phu nhân đương nhiên biết rằng nhận nhầm người, nhưng mà, bà đối với cô gái này cảm thấy hiếu kỳ một cách mạnh mẽ.
Tô Lạc Lạc nhìn bà ấy không hề có ác ý gì, cô vui vẻ mà trả lời, “Con hai mươi bốn tuổi rồi.”
Càng nhìn kỹ Tô Lạc Lạc, trong lòng của Đơn phu nhân càng thấy kinh ngạc cách kỳ lạ, quá giống, quá giống rồi, quả thật là giống như đúc á! Lại còn bằng hai mươi bốn tuổi.
“Con tên là gì?” Đơn phu nhân mở lời.
“Con họ Tô, con tên Tô Lạc Lạc.” Tô Lạc Lạc cười trả lời, nhìn thấy vị phu nhân xinh đẹp này có chút cảm giác thân thiết lạ lùng.
“Tô Lạc Lạc?” Đơn phu nhân có chút thất vọng mà lẩm bẩm cái tên này.
Hạ Thấm ở kế bên chọn một cái áo thích hợp đi qua, “Lạc Lạc, nhanh đi thử cái này, bảo đảm thích hợp với cậu.”
“Được!” Tô Lạc Lạc nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn vị phu nhân xinh đẹp, cô lễ phép cười, cùng Hạ Thấm đi vào thử đồ rồi.
Đơn phu nhân nhìn dáng người đi vào của cô, cả người đứng ngay tại chỗ thất thần rồi, có chút làm bà đau lòng chuyện năm xưa, bị cô gái này khơi gợi lại.
Bà từng mang thai một cặp song sinh, chỉ tiếc rằng đứa con gái sinh ra trước còn sống sót, mà đứa con gái sinh sau lại vì không có hô hấp, vì vậy, bọn họ bỏ cuộc rồi.
Bà còn nhớ lúc đó, bà khóc đến khan cả cổ, mà bác sĩ mấy lần khuyên bà sau này sinh lần nữa, bà tận mắt nhìn thấy bác sĩ ôm lấy đứa bé không có hô hấp, ôm rời khỏi.
Thời khắc đó, con tim bà dường như bị rách hết một nửa, bây giờ, hai mươi bốn năm, vết thương trong lòng bà cũng đã bình phục rồi, nhìn thấy bản thân còn giữ lại được đứa con gái độc nhất khỏe mạnh mà trưởng thành, bây giờ đã khôn lớn thành người rồi, học thành tài trở về, bà mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng sự xuất hiện của cô gái vừa rồi, trực tiếp làm bà nghĩ đến đứa trẻ mất đi năm đó, quá giống, thật là giống con gái bà như sinh đôi vậy.
Nếu như bà không có mất đi đứa trẻ đó, bây giờ, bên cạnh bà, đã có hai đứa con gái đẹp như hoa như ngọc rồi.
Bà nhớ là bà lúc đó phẩu thuật vừa đối diện chảy máu nhiều, bác sĩ khuyên bà lập tức phẩu thuật, bà thậm chí không kịp nhìn qua đứa con gái bị ôm đi, trong lòng bà cảm thấy đầy tội lỗi. Đơn phu nhân đột nhiên nghĩ muốn xem mấy lần cô gái đó, bà liền ngồi xuống cái ghế sofa kế bên mà đợi, Tô Lạc Lạc bên trong thử xong rồi muốn mua vài bộ quần áo sau đó đi ra, Đơn phu nhân lập tức đứng dậy, tỉ mỉ đánh giá cô, lại hạ thấp người xuống qua hỏi thăm cô, “Tô tiểu thư, con là người ở đâu? Ba mẹ con có khỏe mạnh không?”
“Con là người bản xứ, ba mẹ con… đều không còn rồi.” Tô Lạc Lạc lễ phép mà trả lời.
“Con và con gái dì tướng mạo rất giống nhau, dì vừa rồi còn nhận nhầm người.” Đơn phu nhân cảm thán mà nói.
Mà một bên người phục vụ cũng lập tức thêm vào, “Đúng á! Tôi vừa rồi cũng nhận nhầm, còn nghĩ cô là Đơn tiểu thư.”
Tô Lạc Lạc lập tức có chút kinh ngạc mà nhìn vị phu nhân xinh đẹp, “Dì là Đơn phu nhân?” Bà ta là mẹ của Đơn Doanh?
“Con quen biết dì 8sao?” Đơn phu nhân hơi kinh ngạc.
Ánh mắt của Tô Lạc Lạc có chút sốc mà nhìn vị phu nhân này, cô từng nghĩ qua, cô có lẽ nào cùng Đơn Doanh có quan hệ huyết thống không?
Mà trước mắt vị phu nhân đã sinh hạ Đơn Doanh, bà nhất định rõ nhất bà sinh bao nhiêu đứa con rồi! Tô Lạc Lạc cũng có một loại tâm lý muốn thăm dò, cô cười cười nói, “Con chỉ là mấy ngày trước gặp con gái của dì, rất nhiều người đều nói con có tướng mạo rất giống cô ấy, cũng nhận nhầm con thành cô ta.”
“Đúng, hai người thật sự rất giống.” Ánh mắt của Đơn phu nhân, trên mặt cô tỉ mỉ mà xem xét, cảm giác nước da của cô tốt hơn con gái mình, còn sạch sẽ trắng nõn hơn.
“Phu nhân, cho hỏi dì trừ Đơn Doanh ra, dì còn đứa con gái nào khác không?” Tô Lạc Lạc cẩn thận mà thăm dò hỏi.
Đơn phu nhân đối với câu hỏi này, bà thở một hơi dài, “Dì từng sinh hai đứa con gái, một đứa sống được, còn một đứa bất trắc mất rồi, đứa con đã mất, chính là đứa em gái sinh đôi của con gái dì trên thế giới này.”
Tô Lạc Lạc trực tiếp mà mở to con mắt, “Dì... dì sinh một cặp sinh đôi?” “Đúng, sinh đôi, chỉ tiếc đứa con gái kia của dì sinh ra không có hơi thở rồi, chỉ sống được một đứa.” Đơn phu nhân bi thương mà than nói.