Ánh mắt khi anh ta quay đầu, vừa hay nhìn thấy Tô Lạc Lạc cắn môi dưới, đang suy tư gì đó.
Long Dạ Tước chạy xe đến trước cửa lớn nhà họ Long, chỉ thấy tám cây cột la mã lớn ở cửa lớn rât cókhí phách.
Long Dạ Tước nhìn Tô Lạc Lạc một cái, “Cô muốn cùng đưa bọn trẻ vào không.”
“Không đâu, tôi gọi điện thoại.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể giả vờ bận, cô bây giờ không muốn gặp người nhà họ Long, vì trước đây bọn họ rất thân với Tô Ngữ Phù, cô lại là con gái riêng của Tô gia, chỉ sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.
“Tạm biệt mami.”
“Tạm biệt.”
“Mami và ba phải đi chơi thật là vui nha! Phải yêu thương nhau đó!” Tô Tiểu Hinh quay đầu về hai tay để ở bên miệng làm thành một chiếc loa nhỏ, nói lớn về phía Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc nghe xong, bỗng chốc hiểu ra tính toán của hai đứa trẻ rồi, lại nghĩ cô sẽ cùng Long Dạ Tước yêu đương? Hai đứa trẻ thật là nghĩ nhiều quá rồi.
Tuổi còn nhỏ như vậy, tại sao lại có tư tưởng như vậy? Ái, không lẽ bọn trẻ bây giờ thành thục sớm thật sao?
Tô Lạc Lạc buồn cười mà không nói gì, cô gọi một cuộc điện thoại cho Hạ Thấm.
“Oh! Đã lâu không gặp, cô em, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho tôi rồi sao?”
“Bọn nhỏ được đưa đến nhà họ Long rồi, ngày mai tớ rãnh, hẹn cậu đi ăn cơm trưa.”
“Được á! Tớ muốn ăn bữa thịnh soạn.”
“Được, bữa hải sản lớn, rất thích hợp với cậu.”
“À đúng rồi, chiều ngày mai công ty tụi tớ bao hết một sàn trình diễn thời trang, cậu có muốn qua không? Tớ cho cậu một vé.”
Tô Lạc Lạc khó có cơ hội được thoải mái như vậy, hai đứa trẻ lại có người chăm rồi, cô nói nhanh, “Được á! Mình đi.”
“Được thôi, ngày mai gặp, tối nay tớ lại phải tăng ca đêm rồi.”
“Ngày mai bồi bổ cơ thể lại cho cậu.”
Cúp điện thoại, Tô Lạc Lạc nhìn thấy từ giữa những cây trụ cột bước ra người đàn ông, thân hình như tạc tượng tô vẽ, làm anh tựa như một ông vua đẹp mê người, Tô Lạc Lạc nấp sau cửa sổ, không kìm được mà nhìn thêm mấy lần.
Long Dạ Tước ngồi vào ghế lái, thời gian tiếp theo sau, đều thuộc về bọn họ rồi.
“Buổi tối muốn đi đâu ăn?” Long Dạ Tước xoay vô lăng chuyển hướng rất oai, lái xe chạy ra đường lớn thoáng đãng.
“Không thì tối nay tôi mời anh đi ăn cơm.” Tô Lạc Lạc nghĩ đến anh ta đã mời mình bao nhiêu lần rồi, không mời lại một lần, giống như toàn nợ anh vậy.
“Được á! Nhà hàng để cô chọn.”
“Có thể không phải là chỗ bình thường anh hay tới, cái loại nhà hàng như vậy tôi không trả nổi, ăn lẩu thì sao?” Tô Lạc Lạc cũng thèm ăn lắm rồi.
“Được!” Long Dạ Tước đáp không hề do dự.
“Vậy tôi lên mạng tìm kiếm tiệm nào có tiếng.” Tô Lạc Lạc cầm điện thoại ra, trên mạng tìm kiếm thì biết một số quán lẩu không tồi, thuộc mức phí bình dân, lại còn là loại có phong cách.
Tô lạc Lạc chọn một tiệm, đem địa chỉ đưa đến trước mặt Long Dạ Tước, Long Dạ Tước dừng xe, trực tiếp chuyển làn đến địa chỉ nhà hàng.
Lúc này, trên đường đã là bắt đầu lên đèn, Long Dạ Tước lái xe trên con đường lớn và thoáng, con đường thẳng tấp, ánh đèn đột nhiên lần lượt mà sáng lên, cảm giác lãng mạn đột nhiên bao trùm cả xe.
Ánh mắt của Tô Lạc Lạc cũng bị cảnh sắc đẹp này làm cho đờ người mấy giây, mà trước đó Long Dạ Tước ấn mở nhạc, cũng làm cho bầu không khí nhuốm màu lãng mạn càng đậm hơn.
Trái tim của Tô Lạc Lạc thắt lại một cái, cô cũng thấy ngại nhìn sang người đàn ông bên cạnh.
Nhưng khóe mắt cô lại cảm nhận được đôi mắt sâu thẵm liếc nhìn cô mấy lần, Tô lạc Lạc im ỉm không nói gì, tại sao lại có bầu không khí này chứ! Thật ngượng ngùng, nếu như là tình nhân, thì sẽ rất lãng mạn! Bọn họ lại không phải.
Đến nhà hàng, đã là bảy giờ tối, lúc này nhà hàng đã đầy người, Tô Lạc Lạc không nghĩ tới sẽ như thế này, cô hỏi nhân viên phục vụ một câu, “Còn chỗ không? Hai người.”
“Có, có một chỗ gần vị trí cửa sổ, qua đây đi!”
Tô Lạc Lạc nhìn người đàn ông phía sau một cái, “Muốn ăn ở đây không?”
Cô thì không có sao rồi đó! Chính là không biết đại thiếu gia anh có đồng ý ăn ở đây không thôi.
“Được." Long Dạ Tước nhoẻn miệng cười, anh không muốn ở trước mặt cô gái biểu hiện ra một bộ mặt cao quí , anh đồng ý đi cùng cô, trải nghiệm sinh hoạt của người bình thường.
Nhân viên phục vụ đưa bọn họ đến vị trí trong góc, chỗ này cũng xem là yên tĩnh, chỉ là vị trí khuất một chút, Tô Lạc Lạc càng thích.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục cầm đến một phần thực đơn cho bọn họ lựa chọn,Tô Lạc Lạc đưa cho người đàn ông đối diện, “Anh thích ăn cái gì không cần khách sáo, tôi đem đủ tiền.”
Long Dạ Tước bất giác bị cô chọc cười, nhìn hình dáng đầy khí thế của cô, vẫn thật rất đáng yêu.
Long Dạ Tước cũng không khách sáo, cầm lấy, nghiêm túc mà khoanh vẽ, Tô Lạc Lạc nhìn dáng cúi đầu của anh, hai hàng lông mi bay phất phới, mới biết là lông mi của anh thật dài, thật dày và cong, thật sự làm một cô gái như cô ngưỡng mộ lắm.
Còn cái mũi của anh cũng thật đẹp, thẳng cao có dáng, đôi môi mỏng cắn hờ toát ra một mùi hương quyến rũ gợi cảm, ngũ quan của người đàn ông này có thể ví là một sự hoàn mỹ.
Long Dạ tước đang khoanh chọn món, đôi mắt dài ngước lên, đột ngột làm Tô Lạc Lạc đối diện đang mê mẩn giật cả mình, chạm phải hai con mắt như đại dương sâu thẳm này cô sắp chết đuối mất.
Tâm trạng rối bời dời ánh mắt đi chỗ khác, bàn tay nhỏ có chút không tự nhiên mà lật phá hoa bên cửa sổ
Đôi môi gợi cảm của Long Dạ Tước nhoẻn một ý cười không rõ, tiếp tục khoanh chọn món mà anh thích ăn, đưa cho cô, “Tôi chọn xong rồi, cô chọn đi!”
Tô Lạc Lạc nhận lấy, khoanh lại, sau khi chọn xong giao cho nhân viên phục vụ, đợi mang canh và cải lên.
“ Ngày mai có muốn đi chuyến du lịch ngắn không.” Long Dạ Tước đề nghị hỏi.
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói, “Có thể không có thời gian, tôi đồng ý với bạn ngày mai đi xem biểu diễn thời trang của công ty họ rồi.”
Long Dạ Tước xoắn lông mi lại, “Trình diễn cái gì.”
“Trình diễn thời trang hàng hiệu.”
Long Dạ Tước híp mắt, không nói gì nữa, Tô Lạc Lạc lấy điện thoại mở ra xem thử, nhìn thấy tin tức của Dạ Trạch Hạo, bộ phim mới của anh nơi nơi đều đua nhau quảng cáo, mà anh và cái cô Hạ Dung cũng trở thành hình ảnh nóng sốt, Tô Lạc Lạc nhìn thấy anh sống rất tốt, trong lòng cũng thỏa mãn rồi.
Long Dạ Tước thấy cô xem đến đờ người, cánh tay dài vươn ra, liền giành lấy điện thoại từ tay cô qua, Tô Lạc Lạc nhanh ngẩng đầu.
Long Dạ Tước nhìn thấy cô đang mở hình của Dạ Trạch Hạo ra, lại còn phóng to lên để xem, lông mày của anh không vui nhăn lại, ngẩng đầu lạnh lùng chất vấn, “Thích anh ta đến như vậy?”
Tô Lạc Lạc hứ một cái, cô chỉ vừa hay gặp phải nhìn thấy, mở ra để xem mà thôi.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể giải thích nói, “Anh ta là bạn của tôi, quan tâm tình hình anh ta gần đây, không có gì hết á!”
“Trong mắt của cô, tôi được cho là loại người nào?” Long Dạ Tước đột nhiên rất muốn biết đáp án của cô.
Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, lắc đầu, nghĩ một hồi nói, “Bạn hợp tác chứ gì!”
Sắc mặt người đàn ông bên đó, bỗng chốc liền tối sầm lại.
Tô Lạc Lạc tim nhảy một cái, nhanh chóng sửa lại nói, “Anh là ba của con tôi.”
Long Dạ Tước hứ một tiếng, “Cái câu trả lời này tôi không hài lòng.”