“Mami…” Hai đứa trẻ tranh nhau chạy đến bên cô, Tô Lạc Lạc một bên ôm một đứa, hôn mỗi đứa nhỏ xong, cô ngẩng đầu nhìn thấy thân hình đẹp trai hấp dẫn đang đi đến, đôi mắt sâu thẳm khóa lấy người cô, khiến cô phải né tránh ánh nhìn đó.
Không dám nhìn trực diện.
“Mami, ba nói sau này mami không đi làm nữa, sau này mami sẽ ở bên tụi con suốt phải không?”
“Đúng vậy! Sau này công việc của mami là chăm sóc các con và cái nhà này.”
“Cũng phải chăm sóc ba nữa.”
“Sau này, chúng ta là người một nhà rồi.”
“Vậy các con còn muốn một người ba mới không?” Bất giác một giọng nói hơi nổi giận chen vào.
Đột ngột, hai nhóc con rời khỏi vòng tay của Tô Lạc Lạc, mỗi người ôm một chân của Long Dạ Tước, “Không cần nữa, tụi con cần ba thôi.”
Tô Lạc Lạc bị cảnh tượng này làm cho khóc không ra nước mắt, nhưng nhìn thấy bọn trẻ phấn khởi như thế, cô thật sự cảm thấy vui.
“Vừa hay nhà chị Trương có việc khẩn, có thể chị ấy sẽ từ chức, nên từ hôm nay trở đi, cô phụ trách một ngày ba cử của tôi và các con, không có vấn đề chứ!”
“Chỉ cần mọi người không chê món tôi nấu không ngon, tôi dĩ nhiên là không có vấn đề gì.” Tô Lạc Lạc nhếch mày, trả lời vô cùng tự tin.
“Không chê, mami nấu ăn là ngon nhất rồi!” Tô Tiểu Sâm tức khắc cổ vũ mami.
“Được rồi, các con chơi ở đây đi! Mami vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối đây.”
“Ba ơi, cùng chơi đá banh với bọn con nhé!” Tô Tiểu Sâm đeo theo Long Dạ Tước.
Long Dạ Tước nở ngay nụ cười với con, “Được thôi, ba sẽ chơi cùng con.”
Tô Lạc Lạc bất ngờ nhớ đến gì, vội nhìn anh ta căn dặn, “Cẩn thận tay của anh.”
Long Dạ Tước vừa dắt Tô Tiểu Hinh đi, quay đầu và nhoẻn miệng cười quyến rũ, “Còn nói không quan tâm tôi.”
Tô Lạc Lạc có chút mắc cỡ quay người đi, cô về đến nhà bếp, bọn trẻ thích ăn gì, trong lòng cô vô cùng chắc chắn, nghĩ đến sự ngại ngùng hồi trưa, lần này, cô tuyệt đối không thể quên thêm muối nữa.
Một tiếng sau, Tô Lạc Lạc đeo tạp dề bông bưng thức ăn lên, Long Dạ Tước sau khi dắt hai đứa trẻ đi rửa tay thì ngồi lên bàn, Tô Lạc Lạc nấu món khoai tây chưng mà bọn trẻ thích ăn nhất, mở nắp ra, hai đứa nhỏ đều ồ lên một tiếng, lộ ra biểu hiện của chú mèo con ham ăn.
Ánh mắt Long Dạ Tước rơi trên người cô, cũng đặc biệt sâu lắng, cô gái này thật sự có khí chất của người mẹ hiền vợ đảm, vô cùng phù hợp yêu cầu chọn vợ trong lòng anh.
Bữa tối đầu tiên do Tô Lạc Lạc chuẩn bị vô cùng thành công, bọn trẻ vừa ăn vừa cười, không khí vô cùng vui vẻ, ngay cả khuôn mặt trước giờ không hề để lộ bất cứ biểu cảm gì của Long Dạ Tước khi đối diện với các con cũng lộ ra tình yêu của cha vô cùng nồng thắm.
Tiếp sau đó, lại là những chuyện rất có quy luật, đó là tắm cho bọn trẻ, sau đó, kể chuyện, dỗ bọn trẻ ngủ, trong khi Tô Tiểu Hinh sắp ngủ say rồi, đôi mắt to chớp chớp hỏi, “Mami, tối nay mami ngủ cùng với ba được không?”
“Tại sao?”
“Vì ba ngủ một mình sẽ sợ đó, có quái vật.”
Tô Lạc Lạc thấy buồn cười, “Thực tế cuộc sống không có quái vật, quái vật đều chỉ có trong truyện cổ tích thôi.”
Sau khi hôn mỗi đứa con, Tô Lạc Lạc vén chăn cho bọn trẻ, hai đứa trẻ liền ngoan ngoãn ngủ.
Tô Lạc Lạc ngồi bên cạnh hết mười mấy phút, cô mới đẩy cửa đi ra, nhìn về phía phòng ngủ chính, Long Dạ Tước ăn tối xong thì vào thư phòng của anh ngay, có thể thấy rằng công việc của anh rất bận, buổi tối còn phải làm việc.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, cô bây giờ sẽ không chạm vào điện thoại nữa, cũng sẽ không chạm vào máy laptop, cũng không muốn xem Ipad, nhưng bây giờ cô lại chưa ngủ được, cô nhớ ra trong thư phòng của Long Dạ Tước có rất nhiều kệ sách, có lẽ cô có thể chọn được một quyển có thể xem được.
Nếu chỉ ngồi ngây ra giết thời gian, cô càng dễ nghĩ bậy bạ hơn, nghĩ thế, Tô Lạc Lạc vẫn cứ đến chỗ anh chọn sách.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng bước xuống lầu, đến cửa thư phòng ở lầu một, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nam trầm thấp truyền đến.
Tô Lạc Lạc vặn nắm xoay cửa, đưa đầu vào hỏi, “Tôi có thể vào tìm một quyển sách đọc không?”
“Được.” Long Dạ Tước gật đầu, chỉ thấy anh đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt đặt một cái laptop, ngón tay thon dài đang bận rộn gõ chữ.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa, sau đó, cô đi đến bên cạnh nơi đặt hai cái kệ sách to đùng, xem ra anh ta vô cùng thích xem sách, không ngờ lại đặt hai cái kệ sách to như thế trong nhà.
Tô Lạc Lạc nhìn qua, có rất nhiều sách tiếng anh, tuy tiếng anh của cô vẫn được xem là hơi khá, nhưng cô không muốn thử thách bản thân đi xem một quyển sách tiếng anh, cô cắn môi, lại thấy một số quyển sách tiếng Pháp, Tô Lạc Lạc nghĩ thầm, anh ta tinh thông ngôn ngữ của bao nhiêu quốc gia thế này?
学霸啊!
Học bá mà!
Cuối cùng, Tô Lạc Lạc tìm thấy sách tiếng trung, chắc là loại sách mà anh không thích xem rồi! Tô Lạc Lạc thấy các quyển sách có tiếng hơi thiên về văn nghệ đều bị anh đặt ở góc cao nhất của kệ sách, khiến cô chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Làm sao đây?
Cho là cô nhảy lên thì hình như cũng với không tới, chẳng lẽ cô phải ra ngoài bưng một cái ghế sao?
Tuy có thể mời người đàn ông kia giúp đỡ, nhưng hình như anh ta đang rất bận mà!
Tô Lạc Lạc nghĩ như thế, vẫn cứ cắn môi đưa tay nhảy lên lấy sách, nhưng cứ bất lực là người thấp không thể nào lấy được, và chỉ có thiếu chút xíu nữa là chạm tới, cô lại không chạm vào được.
Sau đó, tuy cô nhảy rất nhẹ, nhưng vẫn kinh động người đàn ông đang viết email kia, ánh mắt của anh rơi lên kệ sách phía sau, tiếp theo đó anh đứng lên, đi đến. Đang không cam tâm, muốn lấy cho bằng được quyển sách thuộc về văn học kia, Tô Lạc Lạc đang chuẩn bị lấy cho bằng được, đợi cô dùng đủ sức nhảy một cú thật cao, khóe mắt nhìn thấy anh ta quẹo đến, cô giật mình dùng sức không vững, cả người rơi xuống, cả người sắp va phải kệ sách phía sau.
Lúc này, không sớm không muộn, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, tránh được hậu quả cô đụng đầu vào kệ sách, và giây sau đó, cả cái đầu cô đụng rất mạnh vào ngực anh.
Mùi hoocmon nam đậm đặc xộc vào mũi cô, gương mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc phút chốc đỏ ửng lên.
“Không sao chứ!” Trên đầu truyền đến một câu hỏi trầm thấp.
Tô Lạc Lạc bất ngờ ý thức được việc gì đó, vội bước ra sau một bước, nhìn về phía cánh tay mà anh vừa cứu bản thân, não cô ong lên, đó rõ ràng là cánh tay bị thương của anh.
“Anh… để tôi xem nào…” Tô Lạc Lạc vội bước đến, nhẹ nhàng xắn tay áo anh lên kiểm tra, vừa nhìn thì đầu cô đơ ra vài giây, chỉ thấy vết thương mà anh đã băng bó hoàn hảo lại đang thấm vệt máu ra.
“Lại chảy máu rồi.” Tim Tô Lạc Lạc thắt lại, hình như đau trên người cô vậy đó. “Không có gì.” Long Dạ Tước rút tay lại, sau này, anh đưa cái tay khác ra, lấy một quyển sách mà cô muốn lấy để đưa cho cô.