Lúc này, Long Dạ Tước ở phía đối diện cầm lên khui một chai sâm banh, đổ đầy nửa ly của hai chiếc ly đế cao.
Tô Lạc Lạc quan sát hành động của anh ta, sau khi đổ xong, Long Dạ Tước cầm một ly lên đưa cho cô, Tô Lạc Lạc đón lấy một cách lịch sự, và lúc này, trước mặt hai nhóc con là ly sữa tươi.
Tô Lạc Lạc cầm ly sâm banh lên đưa vào miệng nhấp một ngụm, mùi vị rất ngon, rất hợp với khẩu vị của cô, đúng lúc cô cũng có chút khát, và cứ thế uống hết trong phút chốc luôn.
Tô Lạc Lạc không hiểu lắm những thứ đồ cao cấp này, chỉ tưởng là nước uống có gas, nhưng cô không biết rằng chai sâm banh này có độ cồn, hơn nữa không hề thấp, đến mười hai độ, chỉ là mùi vị sau khi điều chế ra lại vô cùng ngọt ngào.
Long Dạ Tước thấy cô uống hết, vô cùng ga lăng, lại đứng lên đổ đầy hơn nửa ly cho cô, Tô Lạc Lạc cảm kích nhìn anh một cái, nói “Cám ơn.”
“Thích uống thì uống nhiều một chút, dù gì cũng khui một chai ra rồi, tối nay không uống hết thì cũng lãng phí.” Long Dạ Tước cổ vũ cô uống nhiều một chút, đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua một tia cười có mục đích nào đó.
Tô Lạc Lạc bắt đầu cùng bọn trẻ ăn cơm, cô ăn rất no, đồng thời cũng không chú ý mà uống hết hai ly lớn rượu sâm banh, uống quá nhanh nên trong thời gian ngắn cô cũng chưa cảm nhận được choáng váng.
Hơi cồn hơi chậm phát huy công lực.
Ăn cơm xong, thời gian đã là tám giờ rưỡi rồi, trong lúc Tô Lạc Lạc chuẩn bị cùng các con cắt bánh kem thì điện thoại cô để ở bên cạnh reo lên.
Long Dạ Tước có chút không vui nhìn về phía điện thoại cô, anh có một dự cảm nhất định là tên đàn ông kia gọi đến.
Tô Lạc Lạc xem một cái, quả nhiên là Dạ Trạch Hạo gọi đến, anh ta có nói là buổi tối có thể anh ta sẽ gọi điện đến.
Tô Lạc Lạc cũng không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì, cô vội bắt máy, “A lô!”
“Dẫn theo bọn trẻ đi ra vườn đi.”
“Hả? Tại sao?”
“Dẫn ra đi rồi em sẽ biết.” Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia ra vẻ rất thần bí.
Tô Lạc Lạc có chút ngạc nhiên, cô cười nói, “Thì anh cứ nói đi!”
“Em dẫn ra đi rồi anh nói em nghe, nhanh lên.” Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia hối thúc.
Tô Lạc Lạc thật sự bị lời nói của anh ta làm cho mụ mị hẳn, cô chỉ có thể nói, “Được rồi, chỉ cần đi ra vườn là được à?”
“Tốt nhất là tìm một nơi rộng rãi thoáng đãng.”
Tô Lạc Lạc bị sự thần bí của anh làm cho tính hiếu kỳ trỗi dậy, cô nhìn hai nhóc con nói, “Cùng với mami đi ra ngoài bãi cỏ nhé?”
“Bây giờ sao?”
“Ừ, bây giờ.” Tô Lạc Lạc cười nói.
Long Dạ Tước nhìn bọn họ với sắc mặt vô cùng khó coi, thấy cô vừa gọi điện thoại lại còn vừa cười rất vui, hiển nhiên Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia đã làm gì khiến cô ta rất vui rồi.
Xem ra cô ta không chỉ cùng bọn họ mừng sinh nhật, mà còn để cho tên đàn ông kia cùng cô ta mừng sinh nhật sao?
Hai đứa trẻ tức khắc theo chân Tô Lạc Lạc ra khỏi đại sảnh, sau đó đi về hướng bãi cỏ, cuộc gọi điện của Tô Lạc Lạc và Dạ Trạch Hạo vẫn chưa kết thúc.
Đầu dây bên kia, Dạ Trạch Hạo hiếu kỳ hỏi, “Đi ra chưa?”
Tô Lạc Lạc lúc này đã dẫn bọn trẻ đến bãi cỏ, cô nói với Dạ Trạch Hạo ở đầu dây bên kia, “Ừ, chúng tôi đã đến rồi, anh rốt cuộc muốn làm gì thế!”
“Nhìn lên trời.” Tiếng của Dạ Trạch Hạo truyền đến.
Tiếp đến, đúng lúc này, ở nơi cách chỗ bọn họ khoảng một cây số, đột nhiên có pháo hoa rực rỡ bắt mắt bay lên trời, bất ngờ xuất hiện ở giữa không trung, chiếu sáng cả bầu trời.
Tô Lạc Lạc mắt chữ A mồm chữ O nhìn từng dãy pháo hoa, ngây người, còn kế bên cô, hai đứa trẻ hưng phấn đến độ vừa nhảy lên vừa kêu.
Pháo hoa đẹp tuyệt vời, một đốm một đốm phát ra sắc màu đẹp đẽ trên bầu trời đêm.
Long Dạ Tước cũng chậm rãi bước ra, anh mặt lạnh nhìn lên bầu trời pháo hoa, những đốm sáng rực rỡ hấp dẫn đó lúc này đây lại trở thành thứ đáng ghét trong mắt anh.
Hóa ra anh ta dùng cách này để mừng sinh nhật cô ta.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn ngây người ra, cô nhìn những đốm pháo hoa lung linh đó, trong lòng thực sự rất cảm động, Dạ Trạch Hạo đang làm gì thế? Tại sao anh ta phải đốt pháo hoa vì cô?
Hơn nữa, những thứ này đẹp đến khiến người xem ngẹt thở và không ngừng cảm thán, Tô Lạc Lạc từ xưa đến giờ chưa thấy qua pháo hoa sặc sỡ sắc màu lại còn vô cùng đặc biệt như thế này, như thể là dãy ngân hà trong đêm đen vậy, hình dạng đặc sắc, khiến người xem ngoài việc cảm thán bất ngờ ra cũng không còn biết phải làm gì nữa.
Hai đứa trẻ cũng nhìn ngây người ra, pháo hoa thật đẹp biết bao!
Kéo dài đến hai mươi phút, Tô Lạc Lạc nắm chặt điện thoại, cũng không biết cúp máy chưa, cứ thế cùng bọn trẻ chiêm ngưỡng một buổi diễn pháo hoa đặc sắc.
Vào lúc pháo hoa cuối cùng vụt tắt thì cả bầu trời lại im lặng trở lại, nhưng mà tim Tô Lạc Lạc lại không thể dễ dàng bình tĩnh lại như thế, lúc này, cô mới nhớ ra là điện thoại chưa cúp máy.
Cô cầm lên, vẫn còn đang trong cuộc gọi với Dạ Trạch Hạo, cô vội đưa lên tai gọi nhỏ, “Dạ Trạch Hạo, anh vẫn còn ở đó không?”
“Anh còn ở đây…Sinh nhật vui vẻ nhé, trong túi hàng em đem về nhà ngày hôm nay là quà sinh nhật anh tặng em, một lát em mở ra xem đi! Ngủ ngon nhé.” Dạ Trạch Hạo nói xong, cúp điện thoại ngay.
“Dạ Trạch Hạo…” Tô Lạc Lạc cảm động không kìm được gọi tên anh ta.
Còn người đàn ông đứng ở phía sau cô, sắc mặt tức khắc tối sầm lại, lần sinh nhật này anh cứ thế đứng trân nhìn người đàn ông khác dùng cách mà cô thích chúc mừng sinh nhật cô, và đứng xem cô gọi tên người đàn ông khác đầy tình cảm đến thế.
“Mami, đây là quà mà chú Dạ chuẩn bị cho mami sao? Đẹp quá đi.” Tô Tiểu Hinh ngước đầu nói.
Trong lòng của nhóc con không có suy nghĩ phức tạp, bọn chúng thấy thích hay thấy đẹp thì sẽ nói ra.
Tô Lạc Lạc gật đầu, “Đúng rồi, là quà của chú ấy tặng.”
“Mami, một lát ba cũng có quà tặng mami nữa đó nhé!” Tô Tiểu Sâm nói xong, quay đầu nhìn thì mới thấy ba đi đâu rồi, nhưng ban nãy rõ ràng ba đứng ở bên cạnh bọn họ, cùng xem pháo hoa mà!
Tô Lạc Lạc ban nãy cũng có cảm giác Long Dạ Tước đứng ở kế bên, nhưng khi cô quay lại nhìn thì không thấy anh ta nữa.
Trong lòng Tô Lạc Lạc có cảm động, cũng có chút ăn năn, lúc chiều Dạ Trạch Hạo có hỏi cô tại sao lại vội về nhà, cô đã nói dối trước mặt anh, rõ ràng anh ta đã sớm biết hôm nay là sinh nhật cô rồi.
Hơn nữa, ngay cả quà sinh nhật cũng mua xong cho cô luôn, và lại còn dùng cách bất ngờ đặc biệt như thế để chúc mừng cô, pháo hoa giống ban nãy nhất định là loại đặc biệt đắc đỏ cho xem!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô nhận được món quà sinh nhật đặc biệt như vậy, và cũng là món quà bất ngờ nhất.
Trong lòng Tô Lạc Lạc có chút phức tạp, vừa nãy cô vẫn chưa nói cám ơn anh ta nữa!
“Mami, chúng ta nên đi ăn bánh kem rồi đó!” Tô Tiểu Hinh kéo tay áo cô.
Tô Lạc Lạc giờ mới nhớ ra vẫn chưa cùng bọn trẻ ăn bánh kem, cô mỉm cười, “Được thôi, đi thôi! Chúng ta đi ăn bánh kem nào.” Tô Lạc Lạc dẫn bọn trẻ vào lại đại sảnh, thấy Long Dạ Tước đang ngồi trên ghế sofa, và trên tay anh bây giờ là rượu mạnh chứ không phải là sâm banh nữa.