Mục lục
Truyện không tên số 16
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

21112

Tô Lạc Lạc nghĩ lại ban nãy ra cửa vội quá quên mất mặc quần áo vào, bây giờ thì gió từ ngoài cửa thổi vào khiến cô cảm thấy hơi lạnh, cô nghĩ trong lòng, mau quay về phòng mặc đồ vào thôi!

Trời mới biết bao giờ mới có điện mà!

“Này, anh ngồi ở đây được không? Anh đợi một lúc, lỡ như bọn trẻ thức giấc thì cũng thấy anh.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nhờ anh ta, dù gì bộ dạng bây giờ của cô khẳng định là không thể ở cùng anh ta rồi.

“Cùng đợi chung với tôi.” Anh ta dùng giọng trầm thấp ra lệnh.

“Hơ! Tôi không đâu… tôi về phòng trước.” Tô Lạc Lạc không muốn ăn mặc như thế mà ngồi cùng anh ta đâu!

Tuy không có ánh đèn, nhưng ánh mắt sâu lắng của anh ta nhìn về phía cô cũng khiến cô thấy không tự tại.

Và lúc này, ánh sáng của điện thoại trên tay anh ta tắt ngúm, trong sảnh chỉ có ánh sáng mờ ảo của ánh trăng rọi vào, Tô Lạc Lạc đang không biết anh ta muốn làm gì.

Cô bất ngờ đưa tay mò mẫm về phía trước, bất ngờ vòng eo cô có một vòng tay rắn rỏi, mạnh mẽ kéo một cái, vốn dĩ cái thân thể đã mất hết hồn vía của Tô Lạc Lạc lập tức ngã chúi vào một vòm ngực có hoocmon nam mạnh mẽ.
Cô bất ngờ, biết người ôm mình là ai, cô vô thức đẩy anh ta ra, kêu nhỏ, “Long Dạ Tước, anh muốn làm…”

Sau đó, cô chỉ vừa hỏi vài chữ là bị anh ta mạnh bạo bịt kín chiếc miệng nhỏ của cô.

Cảm giác nóng rực trên môi khiến Tô Lạc Lạc trợn tròn mắt, “Um…”

Chết tiệt mà, ai cho phép anh ta hôn cô cơ chứ?

Đây rõ ràng là thừa nước đục thả câu mà.

Tô Lạc Lạc dĩ nhiên là không chịu bị anh ta hôn như thế, cô đưa tay đẩy anh ra, đẩy không nhúc nhích, vậy cô chỉ có thể bước lùi lại thôi, sau đó, cô lùi về sau một bước, anh ta lại tiến về trước một bước, còn đôi môi mỏng tiếp tục không buông đôi môi đỏ của cô, khiến cô không thể trốn tránh được.

Tiếp tục bước lùi, khi bắp chân Tô Lạc Lạc chạm phải cạnh ghế sofa.

“Á….” Cô mở miệng la không thành tiếng, cả người bất ngờ ngã ra ghế sofa, còn anh ta cũng theo đó mà thuận thế đè xuống, hai người cùng ngã xuống ghế sofa.

Tô Lạc Lạc muốn phát điên, anh ta thật đáng ghét mà.

Thân hình cao lớn của anh ta như ngọn núi vậy đè lên người cô, bất luận cô giãy giụa thế nào cũng không có hiệu quả, Tô Lạc Lạc giận quá chỉ có thể co nắm đấm lại đánh anh ta.
Mùi hương đặc trưng của anh vây lấy cả người Tô Lạc Lạc, trong đêm tối, cô thở hỗn loạn.

Đầu óc cô càng ngày càng trống rỗng, trong não cũng không còn oxy, sắp ngạt thở rồi.

Cuối cùng thì anh ta cũng tốt bụng buông cô ra, nhưng lại không rời khỏi, tiếp tục giữ chừng cô ở giữa ghế sofa và thân người anh ta.

“Anh…Anh thật khốn nạn…” Tô Lạc Lạc giận quá chửi một tiếng.

Và ngay lúc này, anh ta rất hài lòng cười nhỏ, “Cô chắc chắn là muốn chửi lớn tiếng như thế? Cô không sợ bọn trẻ bị phá thức giấc à?”

Những lời tiếp theo của Tô Lạc Lạc lập tức bị ngoan ngoãn nuốt hết vào bụng, tức thiệt mà, anh ta thật quá khốn nạn.

Và cũng lúc này, Tô Lạc Lạc cảm giác mang tai có một luồng hơi nóng phà vào, cô thở hắt nói nhỏ với âm thanh kinh hãi, “Long Dạ Tước, anh buông tôi ra, nếu anh dám đụng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.”

Và đúng lúc này, đèn trên đầu sáng lên, chói mắt Tô Lạc Lạc, cũng phản chiếu khuôn mặt trắng nõn của cô, ánh nhìn của anh ta thắt lại.

Hình dáng của cô dưới ánh đèn khiến anh khô hết yết hầu.

Anh không kìm được, nụ hôn lại kéo đến, đôi môi mỏng lại hôn cô.

Tô Lạc Lạc theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng vẫn không thể, cái hôn của anh ta quá mạnh mẽ ngang tàng, dưới ánh đèn sáng trưng, cô mở mắt trừng trừng nhìn anh ta ức hiếp mình.

Và việc khiến Tô Lạc Lạc càng không biết phải nói gì là cô lại có chút phản ứng với nụ hôn của anh.

Thân thể cô nhúc nhích vài cái, lúc này đây, cô nghe thấy giọng cười trầm thấp của anh ta, giống như nhìn thấu phản ứng cơ thể của cô vậy.

“Nếu cô muốn, tôi có thể thỏa mãn cô…” giọng rất trầm, lại có chút thở gấp khản đặc.

Hơi thở nóng phà trên khuôn mặt Tô Lạc Lạc, gương mặt cô lại đỏ vì giận thêm vài phần, đẩy anh ta ra, nói “Anh buông tôi ra, tôi không thèm đâu.”

Và lúc này đây, Long Dạ Tước mới buông cô ra, anh cũng chỉ muốn hư một chút, ức hiếp cô một chút thôi, chứ cũng không muốn trong điều kiện cô không tự nguyện như vậy mà ăn tươi nuốt sống cô.

Anh đứng dậy, khăn tắm trên người Tô Lạc Lạc vì ban nãy cố gắng thoát khỏi anh nên đã tuột xuống rất nhiều, Tô Lạc Lạc ngại ngùng kéo khăn lên.

Sau đó giận hừng hực liếc anh ta một cái, cầm chắc khăn tắm rồi mới chạy về phòng của cô.

Tô Lạc Lạc vừa về đến phòng, trong không gian im lặng, chỉ có tiếng thở hổn hển không ngừng của cô cứ thế vang lên.

Mặt cô nóng bừng, trong đầu là hình ảnh nụ hôn ban nãy của anh ta, cái cảm giác chiếc lưỡi nóng bỏng của anh ta cuốn lấy tất cả của cô khiến não cô trắng trơn nghĩ không ra bất cứ thứ gì.

Càng bức bối hơn là ban nãy cô lại có chút phản ứng rồi nữa, còn ở dưới thân anh ta động đậy vài cái.

Trời ơi! Thật mất mặt quá, không muốn sống nữa mà.

Não bị hút sạch rồi hay sao!

Tô Lạc Lạc vội thay một bộ đồ ngủ, ngồi trên giường, vòng ôm lấy hai tay, đối với sự việc ban nãy, cô giận đến muốn mắng người.

Tô Lạc Lạc ôm đầu, không còn chút cảm giác buồn ngủ gì nữa, gương mặt nhỏ của cô dưới ánh đèn vẫn còn đỏ ửng.

Sau đó, đêm nay người ngủ không được không chỉ một mình cô, mà còn có người đàn ông nào đó nữa.

Rõ ràng sau khi vận động anh đã tắm qua rồi, nhưng bây giờ trong phòng tắm vẫn có tiếng nước chảy, hơn nữa anh đang tắm nước lạnh.

Nếu không tắm nước lạnh, không biết tối nay anh sẽ qua như thế nào nữa đây.

Trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của cô, khiến anh chỉ muốn phạm tội thôi.

Sáng sớm. Đồng hồ sinh học vào lúc khoảng bảy giờ đã khiến Tô Lạc Lạc mơ màng mở mắt, đầu cô bất ngờ xuất hiện hình ảnh đêm hôm qua, cô giận đến nghiến răng nghiến lợi, tối qua anh ta quá khốn nạn rồi, sao lại có thể ức hiếp người ta như thế chứ. Tô Lạc Lạc quyết định thức dậy tìm anh ta tính sổ, nói lý lẽ, đồng thời yêu cầu anh ta sau này không được như vậy nữa. Tô Lạc Lạc làm vệ sinh xong đi ra, đẩy cửa, có chút bất bình đi đến trước cửa phòng anh ta.

Đưa tay gõ cửa phòng hơi mạnh tay.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra từ bên trong, tiếp đó, thân hình chỉ mặc độc một chiếc quần của anh ta xuất hiện lồ lộ trước mắt cô.

Cho là chỉ vừa mới ngủ dậy thì gương mặt vẫn hoàn mỹ tựa như một tác phẩm kiệt xuất do ông trời tạo nên vậy. Lướt qua khuôn mặt đẹp trai vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ánh mắt Tô Lạc Lạc hướng xuống, vì cô không mặc giày cao gót nên chỉ đứng cao đến vai anh ta, tầm nhìn của cô từ khuôn mặt quyến rũ của anh dời xuống chiếc cằm hấp dẫn, lại từ từ rơi xuống vòm ngực rắn chắc hoang dã của anh, mỗi một tấc da thịt đều đang thể hiện sự ma mị hấp dẫn của chúng với cô, anh ta đã tỉnh hẳn rồi.

“Á…” Tô Lạc Lạc cảm thấy bản thân sắp nổi hột lẹo.

“Nhìn xong rồi à? Hài lòng không?” Giọng khàn khàn tự tin của anh ta vang lên.

“Anh mau mặc quần áo vào đi, tôi có việc muốn nói với anh.” Tô Lạc Lạc quay lưng lại, che mắt tức tối nói. Cô nghe thấy tiếng người đàn ông ở phía sau bước vào nhà tắm làm vệ sinh, nên đứng đợi ở trước cửa phòng anh ta, tính chất sự việc đêm hôm qua quá ác liệt đi, cô nhất thiết phải cảnh cáo anh ta một cách nghiêm trọng, nếu không, ở cùng một nhà, có một thì sẽ có hai, cô không hi vọng sau này lại xảy ra sự việc lửa gần rơm dễ bùng cháy này nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK