• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
140326.png
“Tôi nói cậu đúng là gan thỏ đế, cậu là nam tử hán cơ mà, sợ cái gì?” Quý Thiến hận rèn sắt không thành thép, vỗ đầu cậu, sau đó kéo cậu sang một bên: “Đừng qua đây đi, tôi ở đây coi.”


“Nhưng mà chị…” Giọng Tiểu Lâu thoáng nghẹn lại, bởi vì vị trí Quý Thiến đứng vừa vặn có thể nhìn thấy xác chết của người phụ nữ kia, nhưng bất ngờ là cô lại không hét lên tiếng nào.


“Chị Thiến, chị không sợ à?” Tiểu Lâu yếu ớt hỏi.


Quý Thiến đột nhiên sởn gai ốc, quay đầu lại nhăn nhó bảo: “Cậu nói xem?”


“..” cúi đầu nhìn xuống bàn tay cô đang siết chặt, cảm giác nhiệt độ bỗng chuyển sang lạnh lẽo, Tiểu Lâu im bặt.


Quý Thiến cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, nghiêng đầu nhìn chéo sang phía bên phải để dò xét.


Chỗ hòn non bộ cách cô chưa đầy hai mét về phía trước có một xác chết nữ nằm ngửa, hai cẳng chân trắng hếu trong không khí, lăng lăng hướng về phía này.


Kiểu trắng đó rất không bình thường, trắng đến mức chói mắt, dường như đã được gột rửa sạch sẽ. Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là một người già, hơn nữa da tay người đó nhiều vết nhăn, mu bàn chân cũng vậy, phần đầu bị ngửa ra đằng sau, một nửa khuất sau bụi cây không thấy rõ.


Cô không nhịn được run lên một cái, lại càng siết chặt lấy tay Tiểu Lâu hơn. Tiểu Lâu đáng thương, hai tay bị cô siết muốn gãy luôn rồi.


“Không sợ…” Quý Thiến vịt chết vẫn mạnh miệng.


“… Vâng, chị không sợ, nhưng em đau.” Tiểu Lâu đau sắp chảy nước mắt.


Quý Thiến lại hồn nhiên không hay biết, điều khiến cô căng thẳng hơn là người đàn ông đi xuống cùng cô đang ngồi xổm bên cạnh xác chết!


Anh ta đang nhìn cái gì vậy?


Quý Thiến căng thẳng đến không thở nổi, nhưng vẫn không chịu dời mắt đi dù chỉ một giây.


“Này, anh gì ơi, cảnh sát dặn tôi phải canh giữ cẩn thận, không được phá hỏng hiện trường.” Tiểu Lâu đột nhiên đứng ra nói.


Người đàn ông ngẩng đầu liếc cậu một cái, rõ ràng là ánh mắt cực kỳ bình thản, nhưng không hiểu sao lại khiến Tiểu Lâu bất giác căng thẳng, giống như một ngọn núi lớn đổ ập xuống trước mặt. Nhưng nhớ đến điều cảnh sát dặn dò, cậu vẫn thẳng lưng lên cao giọng lặp lại: “Tôi không cần biết anh làm nghề gì, nhưng không được phá hoại hiện trường.


“Cậu ngã từ chỗ kia xuống đây?” Tống Trăn đứng dậy chỉ vào con đường mòn bên cạnh hòn non bộ, giơ tay ước lượng bằng mắt: “Lăn lê bò trườn cả một phạm vi lớn thế này, hiện trường đã bị cậu phá hỏng lâu rồi.”


“Anh… sao anh biết?!” Tiểu Lâu kinh ngạc, sao anh ta lại biết mình ngã từ bên đó xuống, thậm chí còn bỏ một đoạn?


Đám đông xung quanh cũng bị thu hút, xôn xao hưởng ánh mắt về phía Tống Trăn.


Thật ra bọn họ cũng rất tò mò với thi thể kia, nhưng một mặt Tiểu Lâu ngăn cản không cho bọn họ lại gần, mặt khác do cảm thấy xúi quẩy nên đều không tiến tới xem. Bây giờ đã có người làm thay, đương nhiên bọn họ đều chờ mong thu được tin tức gì đó hữu dụng từ phía anh ta.


Quý Thiến cũng rất tò mò, cô cố gắng là cái xác đi, sau đó xem xét các dấu vết trên mặt đất, lẽ nào là suy ra từ những dấu vết này?


Trong lúc Quý Thiến còn đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên vang lên tiếng ồn ào. Cô đưa mắt nhìn sang, trông thấy vài người đang tiến về phía bọn họ. “Chủ nhiệm Ngụy, là chỗ này, ông mau tới xem đi.” Một người trong số đó lên tiếng, định dẫn đường đi tới. “Chờ chút đã.” Tống Trăn bỗng chắn trước mặt bọn họ. “Xin chào, tôi là người của ủy ban khu phố, nghe nói trong khu xảy ra chuyện nên đến… Xin nhường đường một chút.” Người đàn ông trung niên được gọi là chủ nhiệm Ngụy lên tiếng. “Cảnh sát chưa đến, không ai được phá hỏng hiện trường.” Tống Trăn đáp lại. “Chị, em không nghe nhầm đấy chứ?” Tiểu Lâu vừa mới bị Tống Trăn trách cứ lập tức quay đầu chỉ vào đối phương ngạc nhiên nói. Quý Thiến lắc đầu: “Không, cậu không nghe nhầm đâu.”


Cô cũng đang muốn đỡ lấy chiếc cằm sắp rớt đến nơi của mình đây.


“Xin hỏi cậu là…” Chủ nhiệm Ngụy hỏi.


“Cư dân nhiệt tình.” Tống Trăn đáp hết sức bình thản.


Câu trả lời xuất sắc luôn đấy, Quý Thiến không nhịn được dè bỉu trong lòng.


Nhưng hai bên không cần phải đối có thêm nữa, vì cuối cùng cảnh sát cũng đã tới. “Lùi lại, tất cả lùi về phía sau.” Cảnh sát lập tức lấy dây phong tỏa ngăn cách đám đông xung quanh với hiện trường vụ án.


“Ai là Lâu Tiểu Thiên?” Một trong số cảnh sát hộ to. (3)


Tiểu Lâu giơ tay lên đáp: “Tôi.” “Cậu qua đây một chút, có vài vấn đề cần hỏi cậu.” Tiểu Lâu quay sang nhìn Quý Thiến, cô đáp lại bằng ánh mắt cổ vũ: “Đừng sợ, cử có gì nói nấy.”


Lúc này Tiểu Lâu mới đáp lại rồi đi về phía cảnh sát.


Tiếp theo đó là một loạt những công việc như khám nghiệm hiện trường, thu thập chứng cứ, tra hỏi… được triển khai đầu vào đấy. Cùng với sự xuất hiện của cảnh sát, cư dân cũng không ngừng kéo tới tụ tập ở bên này. Có người chết, lại ở ngay trong khu chung cư thế này, chỉ cần nghe tin, ai cũng sẽ ít nhiều quan tâm chủ ý.


Tống Trăn đã lùi về bên cạnh Quý Thiến, cô không nhịn được cất tiếng hỏi: “Sao anh biết Tiểu Lâu ngã từ bên kia xuống vậy?”


“Cậu ấy tự nói.”


“Ha?”


“Cậu ấy tới tìm cô, khu căn hộ ở bên này, chẳng lẽ cậu ấy còn đi ra phía ngoài?” Tống Trăn hỏi ngược lại.


Quý Thiến bị hỏi đến cứng họng, dường như có thể nhìn thấy được vẻ trêu chọc trong mắt anh.


Cô không cam lòng, lại hỏi tiếp: “Vậy sao anh biết cậu ấy còn bò một đoạn?”


“Người nhát gan đột nhiên vấp phải xác chết sẽ sợ đến mức…”


“Tè ra quân.” Quý Thiến tiếp lời, nhưng vừa nói xong đã ý thức được mình bị bẫy rồi.


“Không phải tôi nói đầu nhé.” Tống Trăn phủi sạch quan hệ.


Quý Thiến đột nhiên cảm thấy ngứa răng! Giờ muốn cắn người thì phải làm sao.


Có điều, hình như cảm giác sợ hãi đã biến mất rồi.


“Đội trưởng, phát hiện xác một chú chó ở bãi cạn bên hồ cách đây không xa, theo lời người dân thì con chó đó là của nạn nhân nuôi.” Một nhân viên cảnh sát chợt hô lớn.


Nghe thấy chữ “chở”, tại Quý Thiến lập tức vểnh lên, không nên được nhìn về phía viên cảnh sát chỉ. Một lúc sau đã thấy có một cảnh sát từ chỗ rẽ phía sau định nghỉ chân đi tới, hai tay bế theo một chú chó.


Hình như xác của chú chó đã cứng lại, toàn thân ướt sũng, nước còn đang nhỏ xuống từ bộ lông.


Quý Thiến thấy hơi khó chịu, cảnh tượng này khiến cô nhớ đến chú chó chăn cừu Ca Cao, người bạn mà mình hay chơi cùng thuở nhỏ. Những Ca Cao là chết già, sáng hôm đó cô đi học nó vẫn còn vẫy đuôi với cô, thế mà đến chiều tan học về đã phát hiện xác nó ở trong vườn.


Ca Cao lúc đó cũng cứng đờ như vậy, bộ lông vốn không mượt lắm lại càng lấm bẩn và lộn xộn, giống hệt cảnh tượng lúc này.


Đây là chó của nạn nhân ư? Hôm nay chủ chết, chó cũng chết rồi.


Đột nhiên, cô nhìn chằm chằm vào cái xác của người phụ nữ, sau đó quay lại nhìn con chó được cảnh sát đặt trên mặt đất kia, kích thước cơ thể và màu lông đó.


Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, có tiếng than tiếc nuối, cảm khái và bàn tán truyền tới.


“Ngày mưa bão thế này, không biết có bao nhiêu người chết nữa.”


“Đúng đó, bà lão cũng thật đáng thương, chỉ có một con chó ở cùng.”


“Chứ còn gì nữa, tôi đoán hay là con chó này đi tìm bà ấy? Khôn thật đấy.”


“Đáng thương ư? Mọi người không biết lúc trước bà ta lợi hại thế nào đâu, con chó nhà bà ta cũng thế.”


“ÀI, cơn bão này đúng là tai họa.”


“Là nó!” Có kinh ngạc nói.


Hóa ra là chú chó Bedlington thông minh lanh lợi đó!


“Xịt!” Cô vô thức nhấc gót chân, nét mặt chợt trở nên phức tạp, sau đó quay đầu hỏi những người đứng xung quanh: “Lẽ nào người chết là bà lão ở tầng một Đào Hoa Viên đằng trước ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK