“Chỉ có điều thỉnh thoảng hơi điện thôi, lúc không điện thì khô3ng sao, chứ điên lên là ngay cả bản thân tôi cũng
phải sợ đấy, cho nên khuyến cô một câu… từ-nay-về-sau-đăng-có-chọc-vào-tôi.”
H1ai câu cuối cùng như rút ra từ kẽ răng, nồng nặc mùi uy hiếp.
Nói xong, cô sải bước đi thẳng, đầu không ngoảnh lại.
“Này! 9Qúy Thiển, cô nói rõ ràng cho tôi đã! Này!”
Tiêu Hạ không thể nào ngờ Qúy Thiển chỉ bỏ lại một câu như thế rồi đi mất, chuyện củ3a Bái Bạch, cô ta còn chưa
nói rõ đầu! “Này! Qúy Thiển, cô quay lại cho tôi! Cô nói cho rõ đã!”
Trong nháy mắt đó, thậm chí cô ta8 còn nảy sinh xúc động muốn rút giày cao gót ra ném cô.
Nhưng mà, nhân viên phục vụ hai bên cứ như hổ rình mồi, làm cho cô ta căn bản không thể hành động thiếu suy
nghĩ, thậm chí ngay cả chạy ra ngoài đuổi theo Qúy Thiển cũng không được. Cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Qúy
Thiển lên thuyền cứu sinh, sau đó ngồi trên thuyền, cứ thế dần hạ xuống mà không quay đầu lại.
“Qúy Thiển! Cô nói rõ cho tôi! Thế nào là tôi không xứng với anh ấy hả!” Cô ta hét đến mức gần như vỡ giọng khi
rộng ra câu cuối cùng, nhưng mà trong tầm mắt chỉ còn lại nửa bên mặt nhìn nghiêng lạnh nhạt đến cực điểm của
Qúy Thiển. Cuối cùng, ngay cả sườn mặt cũng biến mất ở chỗ mạn thuyền.
Tiêu Hạ nhịn không được dậm chân, tay vung về phía sau, tà váy bị giày cao gót trên tay móc trúng, thế là xoẹt một
cái.
Lần này, cô ta càng điện máu hơn.
Có lẽ là bởi vì thái độ của Qúy Thiển khiến cô ta khó hiểu bất an, hoặc có lẽ là chân tướng ẩn giấu trong lời nói còn
dang dở của Qúy Thiển, hoặc có lẽ cô ta đã ý thức được, lần này, những lời Qúy Thiển nói đều rất nghiêm túc, cô sẽ
không để mặc cho cô ta động một tí là khiêu khích nữa…
Tóm lại, thái độ của Qúy Thiển thay đổi cùng sự thật không rõ bị che giấu kia, đều khiến cô ta thấy khủng hoảng.
Thế cho nên cô ta thậm chí còn không để ý đến hình tượng của mình trước mặt nhân viên phục vụ nữa.
Chỉ thấy cô ả cáu kỉnh đưa tay gỡ chỗ gót giày bị vướng vào váy lụa, nhưng cuối cùng không gỡ ra được, nên bực
tức gào to hai tiếng, sau đó hung hăng ném giày cao gót về phía trước, thế rồi ở trong ánh mắt khác thường của
nhân viên phục vụ, lại đi lên nhặt lại, sải bước rời đi.
Bên cạnh mạn tàu có một người ẩn nấp trong bóng tối nhìn hình ảnh Tiêu Hạ mất hình tượng phẫn nộ rời đi khóe
miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Ngoại trừ những bức ảnh vừa rồi tôi gửi, chỗ tôi còn có một đoạn video Qúy Thiển tát Tiêu Hạ, tôi nghĩ bên đó sẽ
cảm thấy hứng thú nhỉ.”
Người ẩn mình trong góc tối chỗ mạn tàu, đôi mắt hẹp dài dưới làn tóc mái, mang theo khí chất ma mị, câu hồn
đoạt phách, phối với nụ cười tà tứ trên khóe môi, khiến người ta nhìn mà run sợ trong lòng.
Thì ra là Lục Giác.
Không biết đầu dây bên kia nói gì mà giọng Lục Giác tươi cười, khẽ nói: “Ngay cả người đội nồi là Tiêu Hạ mà tôi
cũng tìm sẵn đây rồi, thế này có phải keo kiệt quá không? Ba mươi triệu, không cần thì thôi, dù sao cơ hội tốt như
vậy đã bày ra trước mắt rồi, lí nào lại bỏ qua.”
Câu cuối cùng mang theo vài phần cảm khái, vài phần cám dỗ, nhất là lại thốt ra bằng chất giọng có phần mỹ lệ của
anh ta, không khỏi khiến người ta lay động.
Dường như người ở đầu dây bên kia chấp nhận mức giá này, bởi vì Lục Giác đã hài lòng cúp điện thoại.
Nhìn chiếc thuyền nhỏ đã chạy ra khơi, Lục Giác ấn gửi đoạn video trong điện thoại đi.
Tích một tiếng, quá trình gửi hoàn tất.
Ngay sau đó, anh ta tiện tay ném chiếc điện thoại di động của Tiêu Hạ vào mặt biển rộng mênh mông tựa như vứt rác.
Một chiếc điện thoại di động nhỏ nhoi bị người ta thả từ trên cao xuống, thậm chí ngay cà tiếng tõm cũng chôn vùi trong tiếng vận
hành của tàu du lịch, im hơi lặng tiếng, không một dấu vết.
Giống như sự xuất hiện của Lục Giác.