Xem ảnh 1
Đột nhiên cảm thấy Tiêu Hạ bảo mình là đồ giả nai cũng không sai, ít nhất giờ phút này, đúng là cô đang sắm vai như vậy thật, cũng không tính là oan uổng.
Ha ha ha! Nếu điều kiện cho phép, cô còn muốn cười thả cửa ba lần ấy!
Bước lên boong tàu, người phục vụ đã đứng một bên chờ sẵn, dẫn họ đi tới sân khấu chính, là sảnh Duyệt Lê ở chính giữa nơi tổ chức đêm từ thiện hôm nay.
Quý Thiến tới muộn, bởi vì cô thật sự cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng tránh không thoát nên chỉ đành đến muộn để rút ngắn thời gian. Còn Tiêu Hạ thì là vì muốn cánh phóng viên chụp thêm cho cô ta vài bức, để người trong giới để ý tới cô ta thêm một chút, chứng tỏ giá trị của mình mà thôi.
Dù sao càng đến muộn, chứng tỏ giá trị bản thân càng cao. Chẳng qua, so với ảnh để Tần Phong, bọn họ còn kém xa tít tắp.
Sau khi vào chỗ ngồi khoảng chừng hơn mười phút, còn năm phút nữa là đêm hội sẽ diễn ra, phía cửa bỗng vang lên tiếng hô vang nhiệt liệt, vô số ánh đèn sân khấu tập trung về phía lối đi, cùng với rất nhiều tiếng máy ảnh lách tách vang lên. Quý Thiến nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chi chít người đứng chắn ngay tầm mắt khiến cô không nhìn thấy gì cả, nhưng cô biết đó là Tần Phong.
Giới giải trí ở thành phố G cũng có tiếng tăm, ngoài ảnh hậu An Thiên Đại ra, chỉ còn ảnh để Tân là có sức hút như vậy thôi.
Từ sau khi ảnh hậu An mang thai nghỉ dưỡng, người có thể gây ảnh hưởng rầm rộ thế này, hiển nhiên chỉ có Tần Phong.
Quả nhiên, người nọ dần đến gần, cảnh phóng viên cũng lùi về sau, một bóng dáng cao ngất thẳng tắp như tượng tạc xuất hiện. Còn chưa nhìn rõ mặt, chỉ riêng góc nghiêng đó thôi cũng đủ khiến nhiều người đổ rạp.
Một cái dừng chân, một cái vẫy tay, mỗi cử động từ tốn ung dung đều toát ra phong thái ngút trời, lại thêm vẻ đẹp trai cao quý tao nhã, thật sự khiến người khác choáng ngợp!
Aaaaaaa! Vô số thiếu nữ vỡ òa, đây chính là cây hormone di động của giới giải trí mà!
Nhất là cái ngoái đầu kia, gương mặt anh tuấn không ai bì kịp đó ngay lập tức hiện lên trên ống kính, trong thoáng chốc có thể khiến người ta ná thở. Đó là vẻ đẹp trai tuấn lãng chói lọi, thần thái có thể cạnh tranh với ánh mặt trời, mỗi một tấc đều vô cùng nam tính.
Ngay cả Quý Thiến cũng không khỏi rạo rực trong lòng!
Có điều, người ta đã có chủ rồi.
Chiều hôm qua, ảnh đế Tần Phong đã bị camera của phóng viên chộp được ở trạm xăng, trước ánh mắt của bao người, anh ta đột nhiên cầu hôn Mạc Trường Ca, tổng giám đốc của chuỗi khách sạn resort Việt Hải, cổ đông lớn nhất của sản nghiệp Mạc thị, khiến cho tất cả fan và giới truyền thông không kịp trở tay.
Nụ hôn dưới ảnh chiều tà đó đẹp đến nao lòng, đẹp đến mức tất thảy đều trở thành phông nền, khiến cả thế giới vĩnh viễn khắc ghi, trở thành ký ức cả đời mãi mãi không phai mờ trong lòng vô số những người chứng kiến.
Cô còn đang miên man thì Tần Phong đã ký tên xong và đi về phía bọn họ.
Quý Thiến chuẩn bị giơ tay chào hỏi, đã thấy Tiêu Hạ ngồi cạnh mình đứng dậy, đưa bàn tay ngọc ngà ra cười nói: “Anh Phong, xin chào anh, em là Tiêu Hạ của giải trí Hoàn Vũ, một fan trung thành của anh, em cực kỳ thích vai diễn đặc sắc của anh trong “Khói lửa thành đô’.”
Không thể không nói, Tiêu Hạ rất thông minh, biết cách dựa vào vai diễn để tiếp cận làm quen.
Quả nhiên, một người luôn đối xử hòa nhã khiêm tốn với mọi người như Tần Phong không hề ra vẻ ảnh đế, anh bắt tay cô ta đáp: “Cám ơn!”
Sau đó anh ta rất nhanh thu tay lại, tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng bước tới chỗ Quý Thiến, trước khi cô kịp phản ứng, anh ta đã ngồi xuống bên cạnh rồi. Ngay cả Quý Thiến cũng cảm thấy bất ngờ.
“ y, Quý Thiến, ký tên cho tôi cái đi.” Anh ta cười nói.
Gì cơ, cô không nghe nhầm đấy chứ? Anh Phong lại tìm cô xin chữ ký?
Dạo này xảy ra chuyện gì mà ai nấy đều tìm cô xin chữ ký vậy?
Nhưng cô cũng lập tức định thần lại, sau đó lấy giấy bút ra ký xoèn xoẹt tên mình rồi đưa cho đối phương: “Chúc mừng anh Phong cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân, đây là món quà của em dành tặng chị dâu, xin đừng khách sáo!”
“Thông minh.” Tần Phong chỉ về phía cô, “Có điều, chặng đường thoát ế hẳng còn dài, em cũng cố lên.”
“… Xi, có điều bát cơm chó này em tình nguyện ăn hết.” Quý Thiến phồng má, tỏ ý không so đo với anh ta nữa. Hơn nữa, tin tức cầu hôn của Tần Phong ngày hôm qua quả thật kịp thời, vừa đúng lúc giải thoát cho cô khỏi vòng vây của cư dân mạng, dù thế nào cặp đôi này cũng là phúc tinh may mắn của cô! Đúng lúc khóe môi cô không nên được ý cười, lại bất ngờ và phải ánh mắt Tiêu Hạ đang liếc sang. Đó là ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ, căm ghét, khinh thường và không cam lòng.
Quý Thiến cảm thấy khó hiểu.
Có điều trong lòng cô biết rõ, có lẽ ngay lúc này đây, trong lòng Tiêu Hạ, cô đã trở thành kẻ đê tiện lẳng lơ chuyên vờn hoa ghẹo bướm rồi cũng nên? Thế nhưng sao cô không nghĩ rằng, dù sao bản thân mình và Tần Phong cũng đã từng hợp tác với nhau trong một bộ phim cơ mà? Mặc dù hai người không diễn vai cặp đôi, nhưng cũng là chung một đoàn phim
Hơn nữa cô lại càng không biết rằng, nhà họ Quý và nhà họ Tần có mối giao hảo mấy đời, bọn họ lại là bạn bè đồng trang lứa, sao có thể không biết nhau được?
Nhưng hiển nhiên, Tiêu Hạ không nghĩ như vậy.
Ngay sau đó, đám đông hơi nhốn nháo, bởi Lục Giác lại là người tới sau cùng, đang bước lên ngay trước khi tàu khởi hành.
Đại diện cho lớp idol trẻ thế hệ mới, Lục Giác lại đến muộn hơn cả Tần Phong, tất nhiên cũng thu hút không ít ánh nhìn và ống kính.
Chỉ thấy tóc mái của cậu ta xõa ra trước trán, trong sự lộn xộn lại mang vài phần điên cuồng và tùy ý, phía dưới tóc mái là đôi mắt hẹp dài như cười như không, ánh nhìn thăm thẳm, mập mờ mà mê hoặc, vừa quay đầu lại đã khiến cho chúng sinh điên đảo.
Đó là vẻ đẹp không thể chối cãi, rực rỡ mê người, giống như đóa anh túc nở rộ, khiến người nhìn nghẹt thở.
Quý Thiến khẽ chau mày, mặc dù hai người đã từng hợp tác với nhau, nhưng cô luôn cảm thấy mình không cảm được vẻ đẹp trai của Lục Giác. Với cô, vẻ đàn ông của ảnh để Tần Phong bên cạnh mới khiến cô ca ngợi, thậm chí phong thái mạnh mẽ và khí chất thần bí của hàng xóm Tống Trăn còn mê hoặc hơn nhiều.
Có lẽ do ảnh hưởng của môi trường sống từ nhỏ, trong nhà đều là những người rắn rỏi kiên cường, vì thế đương nhiên cô cảm thấy đàn ông trên thế giới này đều nên như vậy.
Cô lắc đầu, nghĩ mấy cái này làm gì chứ, chẳng phải mình cũng vậy hay sao, cũng có người không thích kiểu như mình, mà ưu ái kiểu ngây thơ trong sáng như Tiêu Hạ hơn còn gì.
Lúc này, Lục Giác đi về phía họ, vốn dĩ tưởng rằng đã cùng chung một đoàn phim thì cậu ta sẽ lựa chọn ngồi chỗ này, dù gì cũng là người quen, còn có cả ảnh đế cũng ở đây, thế nhưng cậu ta lại ngồi luôn bên cạnh Tiêu Hạ, một lúc sau, hai người nọ bắt đầu trò chuyện vui vẻ.
Quý Thiến khẽ nhíu mày, trước đây không phát hiện ra, năng lực xã giao của Tiêu Hạ lại mạnh như thế đấy, cũng phải, ngay từ đầu cô đã nhìn nhầm người ta rồi mà.
Trong lúc cô còn đang đánh giá Tiêu Hạ, dường như đối phương cũng cảm nhận được liên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhướn mày về phía cô, khóe mắt lộ ra vẻ đắc ý và khoe khoang.
Quý Thiến không còn gì để nói, chẳng lẽ vừa rồi Tiêu Hạ cho rằng cô đang tranh giành Lục Giác với cô ta đó à?
Có phải trí tưởng tượng của cô ta bay xa quá rồi không?
Huống chi, Quý Thiến thật sự chẳng ham hố gì cho cam.