Những người có mặt nghe được cái tên này, đều không khỏi nghiền ngẫm.
Thậm chí Nhan Hựu bắt đầu khẩn trươ3ng, Bái Bạch này là ai? Tại sao Qúy Thiển lại gọi anh ta là Tiểu Bạch, quan
hệ giữa họ tốt lắm à? Người phụ nữ kia nói Qúy Thiển 1thích anh ta, có thật không?
Về phần Nhan Kỳ thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn thờ ơ như trước.
Chỉ có Tần Phong ánh mắt 9khẽ nâng lên, tựa như biết người này, nhưng anh cũng không rõ quan hệ giữa Qúy
Thiển và người đàn ông kia thế nào, cho nên anh cũn3g giống như những người ở đây, đều rất tò mò Qúy Thiển
xem sẽ trả lời ra sao.
Chỉ thấy Qúy Thiển chậm rãi quay đầu lại, t8ay cô đã nắm chặt thành quyền.
Nắm đấm kia siết chặt như vậy, thậm chí còn không ngừng phát run.
“Tiêu Hạ, rút lại lời cô vừa nói, nếu không, tôi thật sự sẽ động tay đấy.” Cô gằn từng chữ, giọng nói rất trầm, đầu
cũng thấp, ánh mắt hơi ngước lên, u ám cùng nghiêm túc chưa từng có,
Không hiểu sao Tiêu Hạ bỗng rùng mình một cái, cảm thấy không rét mà run, nhưng vẫn cứng cổ cố chấp: “Chẳng
lẽ tôi nói sai à? Không phải hôm đó Bái Bạch đi tìm cô sao! Rõ ràng là hai người đang hẹn hò! Cô quyến rũ người tôi
yêu, chẳng lẽ đó là món quà sinh nhật mà cô nói muốn tặng cho tôi ư? Qúy Thiển, mẹ kiếp, cô thật kinh tởm!”
“Bốp!”
Một tiếng vang lớn rơi vào trong tai, giòn tan, kiên quyết mà dứt khoát. Cải tát này, Qúy Thiển gần như dồn hết sức
lực toàn thân.
Mà Tiêu Hạ cũng bị đánh mạnh đến mức nghiêng đầu đi, thậm chí thân thể còn lảo đảo không vững. Sau đó, cô ta
nghiêng đầu, khóe miệng rớm máu nhếch lên ý cười châm chọc mà oán độc: “Hà, tôi nói sai à?”
Qúy Thiển cảm giác tay mình tê dại, thậm chí bên tai còn văng vẳng tiếng tát vang dội vừa rồi.
Cô nhìn Tiêu Hạ, chỉ cảm thấy người trước mắt vô cùng xa lạ, khuôn mặt xinh đẹp kia, bởi vì ánh mắt oán độc cùng
nụ cười trào phúng mà trở nên xấu xí không chịu nổi. “Đúng, cô nói sai rồi.” Cô trả lời.
Cô đánh người, nhưng lại rất bình tĩnh.
Qúy Thiển trực diện nghênh đón ánh mắt âm độc của Tiêu Hạ, bình tĩnh không một gợn sóng: “Tiêu Hạ, cô không
xứng với tình yêu của anh ấy.”
“Cô có ý gì?”
Tiêu Hạ nghe thế, đứng thẳng người lên, thậm chí quên cả che khóe miệng tứa máu của mình, trong giọng nói tràn
đầy kinh ngạc không che giấu được, thậm chí còn pha chút kinh hoàng.
Qúy Thiển không trả lời, mà vươn tay nói thẳng: “Đưa điện thoại di động ra đây.” Tiêu Hạ không biết cô muốn làm
gì, nhướn mày nhìn về phía cô, nhưng cuối cùng vẫn đưa điện thoại di động qua, bởi vì, cô ta muốn có được đáp
án.
Không ngờ Qúy Thiển lại trượt mở khóa, trực tiếp mở album ảnh. Tiêu Hạ nhìn mà kinh hồn bạt vía! “Cô!” Cô ta
vội vã giật lấy điện thoại.
Trong nháy mắt này, Qúy Thiển đã thoáng thấy chiếc vòng màu xanh trên cổ tay cô ta.
Cô nhíu mày, nhưng không kịp suy nghĩ, vội vàng tránh tay Tiêu Hạ, đầu ngón tay nhanh chóng lựa chọn xóa ảnh.
Tiêu Hạ thấy vòng tay của mình lộ ra, nhưng không chắc Qúy Thiển đã nhìn thấy chưa. Tuy rằng cô ta rất thích cái
vòng tay này, nhưng chỉ cần nghĩ đến chủ nhân ban đầu của chiếc vòng ngọc này là Qúy Thiển, mà Lục Giác mua
nó lại không biết là xuất phát từ mục đích gì, là cô ta lại cực kỳ mâu thuẫn, bất an.
Nhưng giờ phút này, chắc chắn không thể để cho nguyên chủ Qúy Thiển nhìn thấy được! Bởi vì nó liên quan đến
lòng tự trọng nhạy cảm cùng hư vinh của phụ nữ.
Vì vậy, cô ta rụt tay lại.
Sau khi Lục Giác đưa điện thoại cho, cô ta không ngừng nhận được những bức ảnh Lục Giác gửi tới. Cô ta dùng điện thoại di động
của mình chụp lén, và để cho màn kịch’ này càng chân thực hơn, cô ta đã nhanh chóng lưu ảnh chụp vào album của điện thoại mới.
Thầy Qúy Thiển xóa sạch ảnh mình chụp lén, hơn nữa còn không hề hoài nghi, cuối cùng tim Tiêu Hạ cũng thôi đập dồn như trống
nổi.
Sau khi xóa xong, Qúy Thiến kéo tay cô ta ra, đập điện thoại vào lòng bàn tay bảo: “Nếu chuyện hôm nay có nửa câu truyền ra ngoài,
thì cô biết tôi rồi đấy, con người tôi cái gì cũng tốt, chỉ có điều…”