Nhan Hựu đang tập trung tâm dấu vết thì bị âm thanh này làm giật mình ngẩng đầu lên, sau đó trông thấy một
chiếc giày cao gót nằ3m ở cửa gian phòng cách mình hơn mười mét.
Cậu không khỏi cau mày, vừa rồi có giày ở đây à?
Trong lòng nghi hoặc những thân thể1 phản ứng rất nhanh, lập tức tiến lên kiểm tra, không ngờ vừa đi tới gần đã
thấy một chiếc nhẫn kim cương đỏ lấp lóe nằm trên thảm!
Tro9ng lòng nhất thời lo lắng, cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số của Tần Phong.
Điện thoại bị cúp, chưa tới một phút, Tần Phong đã 3sải bước chạy qua.
“Anh Phong, anh xem này!” Nhan Hựu thì thào,
Bới Qúy Thiển mặc một chiếc váy dài nên họ thực sự không chú ý8 đến việc cô đi giày gì, nhưng chiếc nhẫn ruby
này thì trăm phần trăm là của cô rồi!
Ánh mắt hai người giao nhau, cùng trao đổi một thông tin… là chỗ này rồi. “Giờ sao đây? Đạp cửa?” Nhan Hựu sốt
ruột, mặt nhăn như cái bánh bao thịt. “Cậu có đá văng được cửa không?” Tần Phong thật muốn cho cậu một phát,
nhân tiện gõ đầu cậu ra xem bên trong chứa cái gì? Tưởng đang đóng phim hình sự thật đấy chắc? “Em không làm
được, nhưng anh rể, chắc anh làm được chứ!” Nhìn vào đôi mắt nhỏ chân thành tha thiết của cậu, Tần Phong cũng
khó mà gật đầu thừa nhận rằng, đúng là việc này vượt quá phạm vi năng lực của anh.
Cửa trên tàu du lịch không thể so với cửa của khách sạn bình thường, chất liệu hoàn toàn khác nhau, anh đâu phải
trời sinh đã có thần lực, làm sao mà phá được cửa?
“Cậu ở đây canh chừng, anh đi tìm thẻ phòng!” Anh cũng không thể ngồi đây chờ chết được, mà lập tức quyết định
đi tìm nhân viên phục vụ giúp đỡ.
Đúng lúc này, người phục vụ cầm một nắm thẻ phòng từ bên kia hành lang vội vàng đi về phía bọn họ.
“2082, mau lên!” Tần Phong nói ngay. Người phục vụ lập tức lục tìm trong tay mình, Tân Phong thấy anh ta tay
chân luống cuống, bèn cầm lấy thẻ phòng rải trên mặt đất, ngồi xổm xuống bắt đầu và tìm.
Hơn bốn mươi tấm thẻ phòng nằm rải rác, thoạt nhìn mỗi tấm thẻ đều giống nhau như đúc, quả thực khiến người
ta đau đầu, nhất là vào lúc nguy cấp, phải tranh đoạt từng giây từng phút thể này!
Đột nhiên, Tần Phong dừng tay, nhanh chóng cầm lấy một cái trong số đó, người phục vụ còn chưa kịp phản ứng,
anh đã đứng dậy, chạy nhanh về phía phòng 2082.
“Mau!” Nhan Hựu nóng ruột, hai tay siết chặt. “Tích”, tiếng mở khóa cửa cực kỳ rõ ràng. Nhưng mà, ngay khi Tần
Phong đẩy cửa ra, cánh cửa chỉ hé được có một chút, sau đó không đẩy ra được nữa, chỉ thấy một sợi xích màu bạc
vắt ngang khe cửa.
“Để tôi!” Tần Phong gần như không cần nghĩ ngợi, lập tức xách Nhan Hựu ra, rồi lùi lại hai bước.
Nhan Hựu bị anh túm về sau, còn chưa đứng vững đã cảm thấy trước mặt có cơn gió vụt qua, ngay sau đó hai mắt
cậu trợn tròn. Trong tầm mắt của cậu, cả người Tần Phong bay lên, đôi chân dài xẹt qua như tia chớp, mang theo
sức mạnh kinh người, đá về phía cánh cửa một cú vừa nhanh vừa mạnh!
Rầm một tiếng!
Tất nhiên cú đá này chưa đá văng được cửa, nhưng âm thanh thì đủ lớn!
Nhan Hựu chưa kịp lên tiếng, Tần Phong đã tung một cước nữa.
y, anh rể.”
Còn chưa dứt câu, một tiếng rầm khác đã vang lên, cánh cửa bị đá bật mở, va vào tường tạo ra một tiếng vang lớn.
Cách bài trí của căn phòng này giống với căn phòng 2063 trước đó, cho nên sau khi Tần Phong bước vào, gần như
ngay lập tức nhìn thấy Qúy Thiển đang vô cùng chật vật nằm trên giường, cùng gã đàn ông đang đứng ở đầu
giường cầm dao mổ, kế trên cổ cô.
Lúc này, trên tay gã cầm dao, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt găm thẳng vào Tần Phong vừa đột nhiên xông tới, giống
như con dã thú sắp nổi điên.
“Chị Thiển Thiển!” Nhan Hựu lo lắng hét lên. Tần Phong vội vàng ngắn Nhan Hựu đang định bước tới, bởi vì ngay
lúc Nhan Hựu lên tiếng, anh thấy rõ bàn tay của gã đàn ông đang túm tóc Qúy Thiển càng siết mạnh hơn, con dao
cũng ép đến gần cô hơn rôi.
Mặc dù gã không lên tiếng đe dọa, nhưng chắc chắn chỉ cần họ hành động hấp tấp một chút thôi, gã ta sẽ lập tức kết
liễu cuộc đời Qúy Thiển ngay.
“Anh muốn thế nào?” Tần Phong ý đồ đàm phán với đối phương, anh giơ tay, xòe rộng năm ngón bước về phía
trước, ý bảo gã đừng nóng nảy: “Anh muốn gì chúng tôi cũng có thể thỏa mãn anh, nhưng xin anh đừng làm tổn
thương tính mạng cô ấy.” Thừa dịp bàn tay trước mặt thu hút sự chú ý của hung thủ, Tần Phong ngăn cản bàn tay
kia của Nhan Hựu và đẩy cậu về sau. Sau đó, ở nơi hung thủ không nhìn thấy, lại dùng năm ngón tay nắm hờ vào
khoảng
không.
Nhan Hựu ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại, hắn là Tần Phong muốn vũ khí. Cậu liếc chiếc lang nha bổng
trong tay mình, không, cái này quá nặng quá dài, không thích hợp, làm sao bây giờ? Đột nhiên, cậu thoáng liếc thấy
chiếc giày cao gót nằm trên mặt đất!
Có rồi!
Bàn tay sau lưng Tần Phong đột nhiên được nhét vào thứ gì đó, anh cầm lấy, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng,
nhưng trong lòng đã cuộn trào dữ dội: Nhan Hựu đưa cái gì đây!
Anh bóp thử, có vẻ là một thứ bọc da, lại có cảm giác kim loại lành lạnh, và vòng cung lõm vào này… Cho đến khi
sờ tới cái gót giày cao dài mảnh khảnh, anh mới nhận ra, hóa ra là một chiếc giày cao gót!
Tần Phong đen mặt. Nhan Hựu, cái thằng ranh này! Tần Phong bóp chặt chiếc giày cao gót, thay đổi chiến lược.
Tuy vật này có hơi bất ngờ, nhưng giày cao gót cũng được xưng là một hung khí, ở thời điểm này, nếu sử dụng
khéo léo, không chừng còn có thể khiển đối thủ bất ngờ, hiệu quả hơn cả lang nha bổng!
Tần Phong âm thầm ra quyết định, sau đó nhìn về phía Qúy Thiển: “Cô ấy là bạn của tôi, chúng tôi đã từng hợp tác
trong tác phẩm thành danh của tôi, là đối tác rất tốt. Xin đừng làm tổn thương cô ấy.”
Qúy Thiển sửng sốt, lần hợp tác duy nhất giữa cô và Tần Phong là bộ phim “Hứa với em bạc đầu bên nhau”, được
chiểu cách đây ba tháng, sao có thể là tác phẩm thành danh của Tân Phong được? Không phải tác phẩm thành danh
của Tân Phong là “Kinh đô khói lửa” ư? Nhưng có căn bản không hề thủ vai nào mà, tại sao Tần Phong lại nói vậy
nhỉ?
Rất rõ ràng, nhất định là Tần Phong cố ý làm như vậy, sao anh có thể nhớ nhầm được, vậy thì… anh muốn truyền
tin tức gì cho cô!
“Thế à! Thế thì tao muốn mày gọi tất cả phóng viên truyền thông tới đây, mày làm được không?” Tên sát nhân hét lên, vẻ mặt hung
dữ cùng ánh mắt như sói nhìn chằm chằm Tần Phong. “Có gì mà không được!” Tần Phong nhìn Qúy Thiên: “Cảnh nam nữ chính
quen nhau do tôi và cô ấy đóng, có tới mấy trăm triệu lượt xem. Với ảnh để ý mà, việc này chỉ như một cái phẩy tay thôi có được
không?”
Giọng điệu nhìn đời bằng nửa con mắt, hết sức ngạo mạn!
Ánh mắt Qúy Thiền sáng lên, cô bất chợt ngộ ra!
Bộ phim kinh điền đó tất nhiên Qúy Thiển cũng từng xem qua! Cô lập tức hiểu được Tần Phong muốn làm gì?