• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
140320.png
Đối phương đứng phắt dậy, nhịp tim của Quý Thiến cũng thoáng khựng lại theo động tác xoay người của anh.


Anh đi về phía cô, bóng dáng cao lớn như ụp xuống nhốt cô lại.


Quý Thiến ngẩng đầu, giờ phút này cô mới đột nhiên ý thức được rằng người này to con như vậy, tí võ mèo cào của cô chắc không ăn thua gì.


“Cho cô.” Anh lên tiếng.


Anh đứng nhìn từ trên cao xuống, trong tay cầm một chiếc khăn mặt sạch sẽ.


Quý Thiến vô thức nuốt khan, cổ họng khô khốc như vừa nuốt chửng một con ruồi. Cùng lúc đó, trái tim đột nhiên đình chỉ cũng dần dần đập lại.


“À.” Cô ngơ ngác nhận lấy, ụp thẳng lên đầu Mao Mao.


Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt đảo qua trước người cô, thấp giọng ho khan, nhắc: “Lau người đi”, rồi cầm sách lên đọc tiếp.


Quý Thiến chẳng hiểu ra sao, nội dung bộ phim đảo ngược quá nhanh, đối mặt với lòng tốt bất chợt, cô có chút giật mình. Nhưng mà ánh mắt kia của anh ấy…


Cô ngây thơ cúi đầu, đập vào mắt là chiếc T-shirt trắng rộng thùng thình đã… thấm nước ướt sũng.


Ôi mẹ ơi!


Mặt cô ửng đỏ, chỉ muốn tìm cái lỗ nào mà chui vào cho rồi.


Cái quái gì thế này, hình tượng của cô… Tốt xấu gì cô cũng là người của công chúng, ngôi sao giải trí đấy. Thanh danh một đời hôm nay bị hủy sạch rồi.


Cô khóc không ra nước mắt, đành lặng im ôm con chó quay người, đưa lưng về phía đối phương, nhăn mặt lau khô quần áo tóc tai.


Trong lúc đó, ánh mắt của Tống Trăn lại một lần nữa tụ lại vào mái tóc đen dài sau lưng cô. Anh đột nhiên có chút nghi hoặc, rốt cuộc cô gái này có bao nhiêu gương mặt đây? Xinh đẹp ngông nghênh khi ở siêu thị lúc chiều, dũng cảm liều lĩnh ở bãi đỗ xe, và cả sự im lặng dịu dàng đối với con chó hồi nãy cùng sự ngốc nghếch bây giờ, tất cả mọi cử chỉ đều tự nhiên như vậy. Rõ ràng là một người nhưng lại như mấy người, khiến anh không khỏi có chút tò mò.


Thật đúng là… lật mặt nhanh như lật sách.


Anh lắc đầu, chắc gần đây nhàn rỗi quá rồi, cho nên mới nghĩ ngợi mấy vấn đề không đâu thế này.


Anh đặt tay còn lại lên bàn, cầm sách tiếp tục đọc.


Trong lúc Tống Trăn đọc sách, Quý Thiến còn đang vật lộn với mớ quần áo trên người. Cuối cùng, bản tính đàn ông đã giúp cô quyết định dừng lại, không có lau chùi gì nữa hết!


Cô buộc khăn mặt vào trước ngực, thiết kế dùng tạm như khăn lau nước dãi của trẻ con, chỉ cần che khuất được cảnh xuân là được rồi.


Thả một like cho IQ của chính mình!


Nếu trợ lý Tiểu Lâu của cô mà ở đây thì nhất định sẽ ai oán hô lên: Chị Thiến! Làm ơn hãy chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!


Người trong giới đều biết Quý Thiến bề ngoài nhìn như thục nữ, thậm chí còn được bình chọn là nữ thần cổ trang, nhưng chỉ cần cởi cung trang xuống là bản chất thật sẽ hiện ra, thường xuyên livestream hoặc đăng weibo tự bôi xấu mình, thuộc loại hình ‘nữ thần kinh’ điển hình. Nhưng giờ phút này, ngay cả nữ thần kinh cũng cảm thấy da mặt mình chưa đủ dày.


Xử lý xong, Quý Thiến quay người lại, lén liếc nhìn về phía người đàn ông một cái, lại vô tình thấy được tăm bông và băng gạc trên mặt bàn. Cô nghi ngờ nhìn thẳng vào người này, thấy cánh tay anh cũng dán hai cái mới nhận ra bản thân mải lau người cho chó quá mà quên mất tay mình cũng bị xước.


Cô nghiêng đầu nhìn thử, miệng vết thương dính nước, máu đã ngừng chảy rồi nhưng vệt đỏ nằm trên da thịt trắng nõn rất chói mắt.


Đang chuẩn bị nói lời cảm ơn lại thấy người kia đang chuyên chú đọc sách nên cô không làm phiền nữa, chỉ im lặng xử lý vết thương. Băng bó xong, thấy băng y tế của mình và đối phương đều dán cùng một chỗ, không hiểu sao lại thấy mặt hơi nóng.


Cô cúi đầu nhìn dưới đất, Mao Mao và Husky đang chơi đùa. Husky ngốc nghếch đáng yêu giờ đang tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, mà Mao Mao hằng ngày nhìn đời bằng nửa con mắt thì nay lại nịnh nọt xoay quanh Husky ngửi đông ngửi tây, chốc chốc lại cắn lỗ tai người ta, phút sau lại chuyển qua gãi cổ. Thế nhưng Husky còn không thèm để ý tới nó, thật là…


“Xấu mặt!” Cô nghĩ thầm


Cô đột nhiên cảm thấy việc vừa rồi bản thân miên man suy nghĩ không khác gì với hành vi của Mao Mao cả, đều xấu hổ ngang nhau.


Còn đang nghĩ lung tung thì Husky lạnh lùng lại trốn ra sau chân Quý Thiến, cái đầu lông xù cọ vào mắt cá chân trơn bóng của cô, hơi ngứa.


“Ha ha ha.” Cô bật cười, đưa tay gãi người nó. Ai biết nhóc con kia có vẻ rất thích, lập tức nằm xuống, lật cái bụng tròn vo ra cho cô gãi. Quý Thiến gãi thử, quả nhiên cún con chu lên vài tiếng, vui vẻ cực kỳ, bơ cả Mao Mao luôn.


Cô đột nhiên tò mò, nghiêng đầu hỏi người nọ: “Nó tên gì vậy?”


Người đàn ông ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, Quý Thiến bị anh nhìn vậy thì đỏ mặt nhưng không hề lùi bước mà vẫn kiên cường cong môi. Đây là thời cơ tốt nhất để phá vỡ cục diện bế tắc này, sợ thì còn làm ăn gì.


Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp cuốn hút của đối phương: “Ha.. Ha…”


“?” Quý Thiến nhíu mày, cái quái gì vậy?


Có gì buồn cười à? Chưa kể giọng điệu này còn chả giống cười tí nào.


“Ha Ha. Nó tên là Ha, Ha.” Đối phương cố ý tạm dừng để Quý Thiến hiểu được đó là một cái tên. Chỉ là khi đang nói, giọng bé gái trong trẻo dễ nghe lại vang lên trong đầu, chồng lên giọng nói của anh – nửa tháng trước, cô bé cũng giới thiệu tên con chó với anh như vậy.


“Ha Ha?” Quý Thiến lặp lại, hai mắt trợn to.


Cô đột nhiên nghĩ đến một tiểu phẩm ngắn trên mạng: Một bà cụ nuôi một con chó nhỏ, ngày nọ chó nhỏ đi lạc, bà cụ đi tìm khắp các nẻo đường, mỗi khi có ai hỏi đang tìm gì bà sẽ trả lời “Ha Ha”. Cuối cùng mọi người ai cũng nghĩ bà cụ bị điên, mà bà thì cứ đi dọc đường, vừa đi vừa Ha Ha Ha Ha tìm chó.


Lúc ấy cô chỉ coi nó là một câu chuyện hài, nào biết trên đời lại có người đặt cho chó cái tên ấy thật.


Quý Thiến không khỏi đánh giá người đàn ông trước mặt. Nói thật, dáng vẻ lạnh lùng người sống chớ gần thế kia, hơn nữa ngày bão lại có thể chuẩn bị đầy đủ đồ đạc dự phòng từ trước, bên ngoài gió mưa chớp giật, bên trong vẫn bình tĩnh đọc sách như không, thật đúng là không nhìn ra đầu óc có vấn đề gì, nhưng luẩn quẩn trong lòng thế nào mà lại đặt cho chó cái tên như vậy? Đã hỏi Husky xem nó có đồng ý hay chưa?


Nghĩ đến đây, cô không khỏi rơi một giọt lệ đồng tình cho con vật nhỏ dưới chân.


Cái bụng mềm mại được gãi, bé cưng lộ vẻ hưởng thụ, híp mắt ngáy khò khè, không hề thấy nhột tí nào.


“Ha Ha?” Cô thử gọi.


“Au au au.” Quý Thiến đang gãi bụng cho Ha Ha thì Mao Mao xông đến, râu rung lên, ư ử lên án, vừa nhìn là biết đang ghen tị.


Quý Thiến đảo tay qua vuốt ve nó một cái, dưới thứ thời tiết mưa bão này có hai bé đáng yêu bên cạnh, tự nhiên cảm thấy an ổn hơn rất nhiều.


Sau đó, cô bỗng nghĩ tới người trong nhà.


“Có thể cho tôi mượn di động chút không? Tôi…” Chưa kịp nói xong, chuông điện thoại của anh đã vang lên.


Hai người chỉ cách nhau có một cái bàn gấp, trong không gian tĩnh lặng, giọng nói ở đầu kia điện thoại mơ hồ truyền đến.


“Lão Tống, tra ra rồi, sắp tới cũng không có… ghi chép nhập cảnh, cô ta hẳn là… ở Úc… Còn gì…”


“Hết rồi, cám ơn.”


“Lần nghỉ phép này của anh… lâu quá… Úi bão… Tút tút tút…”


Điện thoại đột nhiên gián đoạn, mất tín hiệu.


Thật sự không phải Quý Thiến cố ý muốn nghe mà là do không gian nhỏ quá, những lời đó cứ tự xông vào tai cô. Dăm ba câu ấy rất nhanh tổ chức thành một tin tức hoàn chỉnh.


Ghi chép xuất nhập cảnh?


Ánh mắt Quý Thiến phút chốc rơi xuống bàn tay đang nắm di động của người đàn ông, đầu tua lại cảnh đối phương đỡ mình ở cửa thang máy hai tiếng trước, trong chớp mắt, có thứ gì chợt lóe rồi biến mất.


Xúc cảm trong lòng bàn tay lúc ấy…


Cô không nhịn được mà quan sát bàn tay anh kỹ hơn. Khớp xương hiện rõ, ngón tay thon dài, màu da thiên màu lúa mạch, có vài vết sẹo nhỏ nhưng không những không ảnh hưởng đến mỹ cảm mà còn làm tay anh mang đậm nét đẹp của sức mạnh và dã tính.


Hổ khẩu, ngón trỏ, và cả những vết chai lúc đó cô đụng vào giống hệt bàn tay của Quý Huyên!


Đó là… bàn tay quanh năm cầm súng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK