• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
140339.png
Tống Trăn lập tức cứng đờ.


Cảm giác ngứa ngáy này từ sau tai, sau gáy, sau lưng trong nháy mắt lan ra khắp cơ thể, thẳng đến đáy lòng, khiến người ta không thể nào kháng cự.


“Đừng lộn xộn.” Anh trầm giọng nói.


Quý Thiến lập tức rụt tay về, hai mắt tròn xoe, vẻ mặt đầy vô tội, nhưng trong đầu lại nghĩa cơ bắp cũng cứng ghê nha, cảm giác không tệ, chậc chậc! Mắt thấy Tô Thao cứ như con ruồi không đầu, cuối cùng Tống Trăn cất tiếng hô: “Đừng tìm nữa, bà cụ đã qua đời rồi, hiện tại di thể của bà ấy và cả vợ anh nữa, hẳn là đều đang ở trên xe cảnh sát.”


“Cái gì?” Tô Thao xoay người lại, bước nhanh đi tới trước mặt Tống Trăn, tựa như thoáng cái trong đáy mắt đã giăng đầy tơ máu: “Anh nói cái gì?”


Mặc dù giọng điệu vẫn hung dữ như lúc nãy, nhưng vóc dáng cao lớn ở trước mặt Tống Trăn lại cứng ngắc hệt như con ma-nơ-canh trong trung tâm thương mại, có thể bị người dễ dàng đẩy đổ bất cứ lúc nào. “Xin nén bị thương.” Tống Trăn không nói nhiều, nhưng chỉ bốn chữ đơn giản như vậy, lại mang tính khẳng định hơn bất kỳ từ ngữ nào khác. “Á!” Tiểu Lâu giật mình sợ hãi, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống.


Chỉ thấy người đàn ông bỗng chốc nhào tới túm lấy cổ áo Tống Trăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, huyệt thái dương cũng gồ cao, anh ta dữ tợn nói: “Con mẹ nó, mày là ai? ở đây nói nhăng nói cuội cái gì!”


Quý Thiến theo bản năng túm lấy vạt áo Tống Trăn, cau mày sợ hãi.


Tống Trăn lại không mảy may suy suyển, tựa như người bị túm cổ áo uy hiếp căn bản không phải là mình. Sau đó, anh nói: “Mẹ của anh không phải chết do tai nạn, mà là bị mưu sát, và tôi là người duy nhất có


thể giúp anh tìm ra sự thật.”


***


Thẩm Mẫn Vinh và Ngưu Cương hoàn thành việc bàn giao xong, đang chuẩn bị dẫn đội về Cục Cảnh sát thì trong Cục báo tin tới, nói cảnh sát bên này nhận được điện thoại báo rằng ở tầng một của Đào Hoa Viên, khu Thắng Cảnh Lãm Sơn có một vụ trộm cắp, bảo anh ta thuận tiện qua đó xem sao.


Đào Hoa Viên? Tầng một?


Thẩm Mẫn Vinh bất giác liên tưởng đến án mạng hôm nay, lập tức dẫn đội vội vàng chạy qua.


Còn chưa vào cửa, mới bước trên lối dành cho người đi bộ của tiểu khu, cách hàng rào gỗ chống mục đã nhìn thấy gương mặt râu ria xồm xoàm đầy nổi bật của Tống Trăn.


Sao đội trưởng Tổng lại ở đây?


Nhìn kỹ hơn chút nữa, thế mà cả nữ thần của anh ta cũng ở đây này, còn có cậu trai đi theo nữ thần nữa, đổi diện còn có một người đàn ông cao mét tám mặc vest đen, chẳng lẽ chính là chủ căn nhà này?


Thấy vậy, anh ta càng sải bước đi nhanh hơn về phía cổng. Đến khi vào sân mới phát hiện, giữa người đàn ông áo đen với Tống Trăn còn có một người ngồi xổm. Người đàn ông nọ khuyu một bên gối, một tay chống đầu gối, tay kia che mặt, năm ngón tay mở ra, ngón cái ấn huyệt thái dương, mấy ngón tay còn lại ghi trên trán, đầu nặng nề củi xuống dựa vào lực tay chống đỡ, tựa như chỉ một tích tắc sau cả người sẽ ngã gục. “Đội trưởng Tổng, đây là…?” Thẩm Mẫn Vịnh không rõ tình huống.


Nghe thấy tiếng người, lúc này người đàn ông mới vuốt mặt, ngẩng lên. “Đồng chí cảnh sát!” Anh ta lên tiếng gọi, đang định đứng dậy nhưng chân không vững, lúc loạng choạng sắp ngã may được người đàn ông áo đen nhanh chóng túm lấy cánh tay, hô một tiếng tổng giám đốc Tô, ánh mắt vô cùng lo âu.


Người đàn ông này chính là con trai của Đàm Vân Hương, Tô Thao.


Tô Thao được người đàn ông áo đen đỡ, rốt cục cũng đứng vững lại, nhìn thẳng vào Thẩm Mẫn Vinh, trong mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc cầu chứng thực, và cả nỗi sợ hãi không dám đối mặt với hiện thực, run giọng hỏi: “Mẹ tôi… bà ấy làm sao vậy?”


Thực ra, vào lúc anh ta cất tiếng hỏi Thẩm Mẫn Vinh – một cảnh sát – những lời này, thì chứng tỏ trong lòng đã có đáp án rồi. Nhưng con người luôn là như vậy, chưa đến thời khắc cuối cùng vẫn sẽ ôm hy vọng, sự giãy giụa ấy, kỳ thật cũng thống khổ và dày vò nhất, không ai muốn cả, nhưng vẫn phải trải qua, cho dù, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng thì đã sao?


Nhưng cuối cùng thực tế vẫn là thực tế. “Mẹ anh là.” Thẩm Mẫn Vinh liếc mắt nhìn Tống Trăn cùng kết cấu căn phòng một lượt, xác định: “Người chết Đàm Vân Hương?”


Người chết.


“Tổng giám đốc Tô!” Người đàn ông áo đen vội vàng giữ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của Tô Thao.


Nhưng Tô Thao lại đẩy anh ta ra, từ chối được dịu, cải đầu cao lớn tựa như thoáng cái bị đè nặng, còng lưng lảo đảo đi vào trong phòng.


Mọi người nhìn anh ta, đều ăn ý lựa chọn im lặng. Vào những lúc thế này, nói gì cũng không thích hợp.


Qua một hồi lâu sau, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng khóc bị thương đè nén của người đàn ông, trong không gian yên tĩnh, tiếng khóc trầm thấp cố tình đè nén tựa như sắc trời u ám của ngày hôm nay, tối đen bao phủ trên đỉnh đầu, để lại bóng tối khó mà xua đi trong lòng, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt bức bối, thậm chí hít thở không thông.


Đối với mỗi chúng ta, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không đợi kịp, nỗi đau mất mẹ, niềm hối tiếc bị thương, còn gì xót xa hơn.


Một người đàn ông cao lớn, ngồi xổm trong phòng khách lộn xộn, mơ hồ gọi mẹ, nhưng không ai có thể đáp lại anh ta nữa.


Không biết vì sao, một khắc kia Quý Thiến đột nhiên cảm thấy mùi mình chua xót, khóe mắt cũng cay cay.


Thế nhưng cảm xúc của phái mạnh nói chung hầu hết đều khắc chế mà kín đáo thâm trầm, không bao lâu sau, người đàn ông đã cố gắng tự mình đứng dậy, quay lại đi về phía Tống Trăn, nói: “Tôi muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào đã giết mẹ tôi.


Đôi mắt của anh ta đỏ như máu, trông có hơi đáng sợ.


Tống Trăn nhìn vào đáy mắt đối phương, trầm ngâm một lát, sau đó nói với Thẩm Mẫn Vinh đang ngơ ngác ở bên kia: “Đội trưởng Thẩm, phiền anh nhờ một cảnh sát liên hệ với Trương Thu Diễm, con dâu của nạn nhân, lấy chìa khóa xe đến đây.”


“Chìa khóa xe?”


“Đúng.” Tống Trăn xoay người hỏi Tô Thao: “Anh có biết chuyện tối hôm qua Trương Thu Diễm tới đón mẹ anh không?”


“Biết, chỗ tôi bận quá không dứt ra được, cho nên Thu Diễm tới đón mẹ tôi trước, mặc dù biết tin bão Anna chuyển hướng đổ bộ, nhưng tôi không ngờ lại nhanh như thế…”


Người đàn ông vẫn còn tự trách, nhìn phòng khách cũng có thể tưởng tượng, tối hôm qua vợ anh ta Trương Thu Diêm và mẹ anh ta Đàm Vân Hương đã trải qua những gì.


Tống Trăn tìm được manh mối, lập tức nói với Thẩm Mẫn Vinh: “Đi tìm chìa khóa đi, đáp án ở ngay trên xe.”


“Ý anh là sao?”


Tô Thao kịp phản ứng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Trăn, anh nói vậy ý là…


“Đúng vậy, hung thủ giết mẹ anh không phải ai khác, mà chính là vợ anh, Trương Thu Diễm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK