Xem ảnh 1
Quý Thiến dồn dập đặt câu hỏi, Tiểu Lâu ngồi bên cạnh mở một hộp sữa chua, cắn ống hút nghiêm túc suy tư.
“Có lẽ do bà lão đó quá hà khắc, quá gay gắt, giống như kiểu Dung ma ma ấy, khiến người ta căm ghét.”
“Nhưng đã sống cùng nhau nhiều năm như vậy rồi mà, cũng không nhất thiết đến nỗi ấy chử, lẽ nào là vì tài sản ư? Nhưng nhìn cách ăn mặc của người đàn ông kia, bọn họ cũng đâu cần để ý đến chút tiền của bà ấy nhỉ?” Quý Thiến phủ nhận, sau đó lại tự mình phỏng đoán.
“Đúng rồi, chị nói xem ông anh râu rậm kia bảo em quay cái video đó làm gì nhỉ?” “Râu rậm?” Quý Thiến hiểu ra cậu đang nhắc đến Tống Trăn, vội vàng dùng hộp sữa chua gõ lên bàn, nhấn giọng nói: “Mười người đàn ông râu quai nón thì chín người là mỹ nam đấy, cậu có biết không hả?” Đường nét của Tống Trăn rõ ràng, đôi mắt sắc bén có chiều sâu, mặc dù không thấy hết được ngũ quan nhưng Quý Thiến tin rằng gương mặt anh không thể phản lại thân hình như cái móc treo đồ đó được? “Này là đang bảo vệ người ta đó hả? Chị à, chị đúng thật là trong sắc khinh bạn, hứ! Có điều, ài.” Tiểu Lâu thở dài, lắc đầu: “Thôi kệ đi, dù sao cảnh sát cũng sẽ phá án thôi.”
“Xi!” Quý Thiến lại không giống Tiểu Lâu, cô rất tò mò làm thế nào Tống Trăn suy đoán ra được. Có lẽ bởi vì cô đã động lòng với Tống Trăn nên không nên được quan tâm đến anh, muốn hiểu về anh hơn.
Nhưng vừa rồi, sau khi Thẩm Mẫn Vinh báo cho cảnh sát dự đoán có khả năng Trương Thu Diễm sẽ tự sát, bên kia đã xác nhận thông tin, quả đúng là Trương Thu Diễm chuẩn bị tự sát, nhưng không thành, đã được cảnh sát kịp thời ngăn cản.
Nhận được tin báo, Tống Trăn lập tức cùng với cảnh sát và chồng của Trương Thu Diễm là Tô Thao tới cổng tiểu khu. Cô không có lý do để đi cùng, thế nên đành cùng Tiểu Lâu về nhà, rốt cuộc bên đó đã xảy ra
chuyện gì, vụ án sẽ đi theo hướng nào? Muốn biết quá đi!
Quý Thiến năm một lọn tóc, nghe tiếng Mao Mao kêu ở bên kia bức tường, lại càng thêm sốt ruột.
A a a… ông chú râu ria bao giờ thì anh mới về đây!
Bỗng dưng trong lòng cô, Tống Trăn có thêm một biệt danh nữa là… ông chủ râu ria!
Nếu Tống Trăn biết được cô gọi anh như vậy, không biết gương mặt vô cảm đó có biến chuyển gì không nhỉ? Lúc này, Tống Trăn đang đứng bên cạnh xe cảnh sát, gương mặt lạnh như băng.
“Không có bất kỳ lý do nào có thể trở thành cái cớ để cô cướp đi sinh mạng người khác.” Anh trầm giọng nói, giọng điệu lạnh lẽo, trịnh trọng mà nghiêm túc. Nửa tiếng trước, người phụ nữ có ý đồ tự sát.
Cũng may nhờ Tống Trăn nhắc nhở, cảnh sát đi cùng mới cảnh giác, kịp thời ngăn cản hành động và khống chế cô ta. Từ lúc đó người phụ nữ bắt đầu im lặng, bất luận cảnh sát hỏi thế nào cũng ngậm miệng không nói gì, cho đến khi Thẩm Mẫn Vinh cùng Tô Thao tới.
Hai vợ chồng chạm mặt nhau, cuối cùng gương mặt đờ đẫn của người phụ nữ cũng xuất hiện vết nứt.
Người đàn ông đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt cũng thẫn thờ, sau đó quay đầu lại nhìn xuống túi đựng xác đặt bên cạnh chân cô ta.
Anh ta đưa tay ra, ngón tay đặt lên khóa kéo, tưởng chừng như đã dùng hết toàn bộ sức lực, một lúc lâu sau mới nằm chặt được, sau đó run rẩy mở túi.
Gương mặt già nua trắng bệch dần dần hiện ra trước mắt, anh ta chỉ kéo đến vùng miệng thì dừng lại.
“Me!..”
Cuối cùng tiếng khóc bị kìm nén cũng bật ra, người đàn ông phủ phục trên cái xác, đau đớn gào khóc, cơ thể phập phồng giam cầm trái tim bị thiêu đốt trong lồng ngực, nỗi đau đớn giằng xé, tất cả khiến đầu óc anh ta trống rỗng, chỉ còn gào khóc theo bản năng.
Người phụ nữ nhìn người đàn ông đau thương nghẹn ngào, gương mặt tái nhợt chẳng khác gì xác chết, đôi môi khô khốc không còn chút máu mấp máy, sau cùng vẫn không nói lên lời.
Thế giới như biến thành màu xám xịt, chỉ còn lại người đàn ông bị thương và cỗ thi thể anh ta ôm chặt cứng không chịu buông tay, còn cô ta im lặng ở một góc, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn.
“Tại sao?”
Người đàn ông đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trương Thu Diễm đờ đẫn nhìn vào ánh mắt thất thần của anh ta, cuối cùng cũng có chút dao động, nước mắt trào ra.
Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, tựa như muốn chứng minh rằng người phụ nữ được tạo thành từ nước, cứ rơi mãi không ngừng.
“Tại sao?” Tô Thao lần nữa gào lên, giọng nói run rẩy rõ ràng.
“Hả, tại sao?! Thu Diễm, em nói cho tôi biết tại sao, tại sao hả…” Người đàn ông đưa tay lên bóp chặt cánh tay cô ta mà lắc, bức thiết muốn biết được câu trả lời từ chính miệng đối phương. Cảnh tay Trương Thu Diễm bị anh ta nắm chặt buông thõng xuống, đầu ngón tay khẽ động, cuối cùng co lại, nhưng khi sắp nằm thành nằm đấm thì chợt buông xuôi, mặc kệ cho những ngón tay yếu ớt rũ xuống.
Ting.
Tống Trăn cúi đầu nhìn điện thoại của mình, trông thấy người gửi là Khâu Sâm, lập tức mở lên xem, bên trong là một tài liệu có tên “Thông tin về Tô Thao”, anh đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem xong.
Ngẩng đầu, thấy vợ chồng Tô Thao còn đang dây dưa, anh lạnh lùng nói: “Cô ta là vì anh.” Giọng nói trầm thấp kia như một thanh kiếm sắc nhọn, đâm thủng sự đờ đẫn của người phụ nữ.
Tô Thao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Ý anh là sao?” Sau đó lại quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, đã thấy đối phương nhắm mắt lại, chỉ còn hàng nước mắt chảy dài. Có điều lúc này đây, mỗi cô ta không ngừng run rẩy, nước mắt chảy qua cánh mũi, từ môi xuống miệng, chua xót vô cùng.
“Thu Diễm, rốt cuộc là thế nào, anh ta nói vậy là sao?” Tô Thao không ngừng lắc đối phương, chỉ để tìm một đáp án.
“Em… Tô Thao, em…” Người phụ nữ khàn giọng, nói không nên lời. Cuối cùng, trong ánh mắt kiên trì của Tô Thao, cô ta vẫn bại trận.
“Tô Thao, em không muốn, em không cố ý, chỉ là em quá sợ hãi thôi. Tô Thao em thật sự không muốn, em chỉ là sợ quá, em rất sợ.” Cô ta lặp đi lặp lại những lời này.
“Em đang sợ cái gì, Thu Diễm em sợ cái gì?” Người đàn ông mạnh mẽ nắm tay cô, như thể đang truyền sức mạnh.
Cuối cùng người phụ nữ cũng ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía người đàn ông, vừa liếc mắt đã thấy hết sự lo lắng cùng mâu thuẫn trong trong mắt đối phương.
Anh vẫn yêu cô như vậy.
Biết được sự thật này, cuối cùng cô không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ôm chặt lấy anh, như thể bắt lấy tia sáng cứu rỗi.
“Em muốn dẫn mẹ về nhà cùng, nhưng mẹ lại không chịu, em căn bản không khuyên được bà ấy, em thật sự không có cách nào cả, em không có cách nào. Bão đến dữ dội như vậy, cả em và mẹ đều bị mắc kẹt, không ai đi được hết, em cũng không ngờ, em… em đặt Pudding vào lồng chỉ để đưa nó đi cùng em và mẹ thôi, em không ngờ lại thành ra hại nó, cây đổ xuống, Pudding muốn chạy trốn, nhưng lúc chạy ra thì không may bị cây đập trúng đầu, mẹ nhất quyết muốn đi cứu Pudding, em không thể để cho bà mạo hiểm, vì vậy em đi cứu Pudding, Pudding là cuộc sống của bà, bà lại là mẹ anh, vì vậy em chỉ có thể đi, có liều mạng em cũng phải đi cứu nó.”
Khi nói những lời này ánh mắt cô kiên định, mang theo sự khẳng khải liều chết không từ, nhưng trong sự quyết tuyệt kia lại hàm chứa tuyệt vọng cùng đấu tranh bất lực.
Tất cả đều là vì tình yêu, nhưng tình yêu này quá mệt mỏi đắng cay, đau khổ, cuối cùng cô đã phạm sai lầm.
“Anh căn bản không biết em đã trải qua chuyện gì, tối hôm qua em thật sự gần như sụp đổ, em còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ thấy được anh nữa. Tô Thao, em đã tận lực bảo vệ mẹ và Pudding rồi, em thật sự sắp gục ngã, cơn bão khủng bố như vậy, lúc bàn trà bị bão cuốn bay tới, em còn tưởng rằng em sắp chết rồi… Tô Thao, em chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng Pudding bị thương, nó cứ không ngừng rên rỉ, đau đớn kêu gào, em thật sự không chịu nổi rồi.”
“Cho nên cô bỏ thuốc giết nó.” Thẩm Mẫn Vinh chen lời.
Cô ta chỉ vì quá sợ hãi, tất cả đều là ngoài ý muốn, cho dù chuyện này là sơ suất của cô ta, nhưng cũng không thể nói rằng cô ta đã giết người được.
Tô Thao ôm chặt lấy cô ta, sau khi biết được sự thật lại càng tự trách mình hơn, mặc dù không thể vơi đi nỗi buồn, nhưng vẫn tha thứ cho cô ta, là do người chồng như mình đã không làm tốt mới khiến cho cô gặp phải tất cả những chuyện kia,
Điều này khiến những cảnh sát ở bên cạnh cũng không khỏi sụt sùi, ai biết được sự thật lại như vậy chứ?
Một người phụ nữ trói gà không chặt, trong tình huống hoảng sợ quá độ, đánh thuốc chết một con chó, dẫn đến bà lão ra ngoài tìm chó rồi bị trượt chân ngã chết. Cô ta có lỗi, có thể trách cứ, nhưng không thể quy trách nhiệm, thậm chí trong tiềm thức, tất cả mọi người đều đồng tình với người phụ nữ này.
Cô ta đã cố gắng bảo vệ cho bà cụ và chú chó, nếu không có cô ta, e là bà lão đã sớm chết trong cơn bão càn quét rồi, làm gì còn có chuyện xảy ra sau đó nữa?
Tống Trăn lạnh lùng chứng kiến tất thảy, ánh mắt như phủ thêm một lớp băng, toát ra sự lạnh lẽo.
“Là như vậy sao?”
Âm thanh bỗng vang lên trong bầu không khí này quả thật là vô cùng đột ngột, lại thêm giọng điệu nghi vấn cùng với âm đuôi kéo dài được nhả ra từ khóe môi khẽ nhếch lên, giống như một chiếc móc sắc bén chọc thủng tầng ảo tưởng giả dối.
Mọi người nhao nhao nhìn sang phía Tống Trăn, anh lại nhìn chằm chằm vào Trương Thu Diễm, ánh mắt như có điện, xuyên thấu linh hồn. “Trương Thu Diễm, khả năng diễn xuất của cô cũng tốt đấy, nhưng sự thật vẫn là sự thật, không thể bị che đậy bởi mấy lời lấp liếm đưa đẩy của cô được đâu.” Người phụ nữ giàn giụa nước mắt nhìn sang anh, có phần sững sờ, Tô Thao lại lộ vẻ hung dữ, tỏ ý thù địch với Tống Trăn.
Phía cảnh sát cũng hoang mang, chẳng phải mọi chuyện đã rõ ràng rồi ư, tại sao người đàn ông này còn nói như vậy?
Thẩm Mẫn Vinh lại tin tưởng Tống Trăn vô điều kiện, đã từng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Tống Trăn nên ngược lại anh ta rất nóng lòng muốn biết sự phân tích tuyệt vời của Tống Trăn với vụ án. “Cô có thật sự sợ hãi như lời cô nói hay không?” Tống Trăn quay người lại lấy túi vật chứng từ tay nhân viên cảnh sát đi cùng, sau đó lấy nửa hộp đậu tương từ trong đó ra.
Hạt đậu xanh biếc, vừa lấy ra đã lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
Nhưng cái này có liên quan gì đến vụ án chứ?
Trương Thu Diễm khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.
Tống Trăn lấy đậu tương ra rồi nói: “Đây là đậu tương mẹ chồng cô bóc trước khi bão tới, khi cơn bão ập đến, bàn trà bị cuốn phăng đẩy vào hành lang, chỗ đậu tương này cũng bị văng đến đó, có một số bị rơi lên vết thương của chú chó nên dính máu. Nếu có thật sự sợ hãi như lời cố nói, thì sau khi chết người liệu có thể bịa ra lời nói dối về chuyến đi tìm cho phù hợp với cảnh tượng thời tiết và tính cách nhân vật như vậy không? Thậm chí để lời nói dối được chân thật hơn, không có sự mâu thuẫn, cô đã không nhắc lời nào đến chuyện chú chó bị thương, lại còn xóa hết tất cả dấu vết bị thương của chú chó ở trong nhà, vì thế không ngại nhặt hết từng hạt đậu tương cả dính máu và không dính máu. Quan trọng hơn là chiếc bát cố dùng để cho nó ăn không phải cái nó hay dùng, mà là một chiếc hộp nhựa.”
Những lời Tống Trăn nói khiến Trương Thu Diêm lúng túng, ngay sau đó cô ta phản bác lại: “Đúng, tôi đã nhặt lại, nhưng là vì tôi không muốn chồng mình biết chuyện tôi đã đánh thuốc chú chó, không muốn để anh ấy biết mẹ tôi bị ngã chết như vậy. Tôi che giấu sự thật là vì họ đều coi chú chó như người nhà, sợ họ biết được mà thôi, điều này không thể nào chứng minh tôi là hung thủ giết người được! Anh hoàn toàn
không có chứng cứ, anh đang vu khống cho tôi.”
“Là tôi đang vu khống cho cô, hay cô đang giảo biện, trong lòng chúng ta đều rất rõ. Cô cho rằng chuyện mình làm thần không biết quỷ không hay, thì thật sự sẽ không ai biết được tính toán của cô ư?” Tống Trăn hùng hổ lấn áp, lời nói sắc bén như dao: “Cô vẫn luôn nhẫn nhịn mẹ chồng, vì xuất thân của cô mà bà ấy khinh thường cổ, cảm thấy cô từ nông thôn tới, chỉ được khuôn mặt đẹp mà mê hoặc con trai bà, thậm chí chuyện chồng cô và vợ trước ly hôn cũng đổ lên đầu cô, cho dù khi đó mối quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới chính đáng. Sau khi kết hôn, bà ấy hạnh họe có đủ điều, thậm chí còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà, Tô Thao cũng không còn cách nào khác chỉ đành mua một căn nhà mới rồi cả hai dọn ra.”
Nghe tới đây, không chỉ mình Trương Thu Diễm, mà ngay cả Tô Thao cũng kinh ngạc, tại sao anh ta lại biết được những chuyện này!