đó.” “Trên đó có những ai?” Tống 3Trăn nhanh nhạy ý thức được điều bất thường.
Tầm mắt của Hạ Liên Quân và phải anh, vẻ mặt bối rối, sau đó, ánh mắt của ông ấy lướt qua 1Tống Trăn, dừng lại
ở video phía đằng sau.
Tống Trăn cũng quay người lại nhìn.
Cho dù kiến thức của anh có hạn hẹp đến đầu th9ì cũng nhận ra vài gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn
hình.
“Mấy vị đại biểu thành phố đều đang ở trên tàu, còn có vô số những nhâ3n vật nổi tiếng trong xã hội, người có
tiếng trong giới kinh doanh, nhân vật của công chúng. Quan trọng nhất là, hai vị công tử nhà họ Nhan của8 Kinh
Đô cũng có mặt, nếu xảy ra chuyện gì, thì tỉnh cũng không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
Ý ngay mặt chữ, bắt buộc phải cảnh giới ngay lập tức, cần bảo vệ những nhân vật quan trọng, đặc biệt là hai vị công
tử nhà họ Nhan, nhất thiết phải đảm bảo an toàn cho hai người bọn họ!
Tống Trăn không khỏi nhíu mày, giờ vụ án xen lẫn thêm yếu tố chính trị, lại càng trở nên phức tạp, khó khăn.
Nhưng anh vẫn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Chẳng phải vừa rồi mọi người hỏi tôi tại sao hung thủ lại gửi tấm da người đến chỗ Tăng Hồng hay sao, thậm chí
còn uy hiếp Tăng Hồng, nhưng thực sự mục tiêu lại không phải bà ta, mà là Quý Thiến? Bây giờ tôi nói cho mọi
người biết, bởi vì hiệu quả mà hung thủ muốn đạt được là… lưu danh.”
“Là sao?”
“Quý Thiến xuất hiện ngoài ý muốn ở biệt thự bên hồ, hơn nữa ở bên ngoài còn nhìn thấy quá trình cảnh sát đào
xác chó. Nhưng sau đó trên weibo, cô ấy không hề đề cập một chữ nào đến chuyện này, và thái độ đó đã chọc giận
hung thủ, khiến hắn lựa chọn cô ấy, vừa là báo thù, còn vì cô ấy là nhân vật của công chúng. Hắn muốn được nổi
tiếng thì người bị hại phải có đủ sức ảnh hưởng.”
“Vậy tại sao hắn lại lựa chọn Hà Duệ Đào, ông ta không có chút tiếng tăm gì mà.”.
“Ai nói vậy, Hà Duệ Đào là hung thủ giết nhiều chó như thế, chẳng phải đã được lên đầu hotsearch đấy sao? Nếu
không phải đội trưởng Ngưu xử lý khiêm tốn, việc ở tầng hầm lại chỉ có vài người biết, e là bây giờ kẻ được bàn tán
nhiều nhất không phải Hà Duệ Đào mà là hung thủ rồi. Dù gì thủ đoạn của hắn tàn nhẫn như thế, hơn nữa hắn cố ý
bắt chước cách thức của Hà Duệ Đào rõ ràng muốn chứng tỏ hẳn là đang
thay trời hành đạo.”
Mọi người nghe nói vậy, lập tức nổi hết cả da gà.
Cũng may đội trưởng Ngưu nghe theo đề nghị của Thẩm Mẫn Vinh, khéo léo xử lý chuyện này.
“Tăng Hồng chẳng qua chỉ là thuật che mắt của hắn, cố ý dùng để ngáng chân chúng ta, nếu tôi đoán không nhầm,
hiện giờ cực kỳ có khả năng hắn đã bắt được Quý Thiến. Có cảnh giới hay không, những người khác đều an toàn,
từ đầu đến cuối, mục tiêu của hắn chỉ là Quý Thiến.”
“Ý của cậu là gì?” Hạ Liên Quân nghe ra điều gì đó chẳng lành.
Giọng Tống Trăn nặng nề đến mức khiến người nghe nghẹt thở: “Bởi vì hắn đã chuẩn bị toàn vẹn, nhất định muốn
lột da Quý Thiến.”
“Vậy chúng ta càng cần phải nhanh chóng tập hợp lực lượng trên con tàu, bắt được hắn trước, tránh cho hắn thực
hiện được mục đích!” Lúc này Tào Tinh cũng nôn nóng lắm rồi.
“Không, nếu tất cả mọi người biết được tin này, thì mới là khiển hẳn đạt được mục đích! Không nói đến chuyện
đánh rắn động cỏ, khả năng sẽ phản tác dụng, kích động hắn đẩy nhanh tiến trình sát hại Quý Thiến. Nhìn từ động
cơ gây án của hắn, bất kể có thành công hay không, hắn đều đã đạt được mục đích nổi tiếng, cái tên hung thủ lột da
sẽ vĩnh viễn được thành phố G, thậm chí rất nhiều người biết đến.”
Bầu không khí trong văn phòng đông cứng lại.
Không ai có thể dự đoán được, tên sát nhân hàng loạt biến thái này sẽ gây ra khủng hoảng xã hội và tác động tiêu cực như thế nào? Nếu hắn thành công, hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng nổi…
“Vậy phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ không làm gì là có thể tránh được ư?” Hạ Liên Quân híp mắt lại, một tia sắc bén lóe lên trong đôi mắt lão luyện: “Thế này đi, chúng ta liên hệ với thuyền trưởng của Ngọc Vũ Hiệu, để đối phương ổn định cục diện trước, không cho những người khác biết được, đồng thời dặn dò tất cả bảo vệ trên thuyền tiến hành cảnh giới, đề nghị phòng giám sát nhanh chóng xác định hướng đi của Quý Thiến, chỗ chúng ta cử cảnh sát hình sự nhanh chóng tới đó chi viện.”
“Cử người e rằng không kịp.” Tống Trăn cực kỳ không muốn đả kích mọi người, nhưng anh không thể không nói thẳng. Đúng lúc này, anh liếc thấy gương mặt đẹp trai tỏa nắng trên màn hình.
“Có rồi.”