• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
140353.png
Quả nhiên không hổ là ảnh đế, tùy tiện phất tay đã vung ngay 60 triệu, lại nghĩ đến chút tiền bản thân kiếm được từ đóng phim, nếu mà so với ảnh để đại nhân vung tiền như rác thì đúng là gặp sư phụ rồi.


Quý Thiến âm thầm hạ huyết tâm, là người thuộc chòm sao Kim Ngưu, cô không thể bết bát quá được! Phải chăm chỉ kiếm tiền thôi!


Buổi đấu giá tiếp tục. Chẳng mấy chốc nhân viên công tác đã đem giấy thỏa thuận tới, sau khi Tần Phong hoàn tất thủ tục ký tên lập tức có nhân viên khác cẩn thận đưa bức tranh “Ngày xuân ngắm hoa” đã được đóng gói cẩn thận tới trước mặt anh.


So với thái độ thận trọng của người nhân viên thì trong Tân Phong có vẻ thờ ơ hơn nhiều.


Anh tiện tay mở hộp gấm cầm cuộn tranh lên, hai tay nhẹ nhàng kéo ra, bức tranh “Ngày xuân ngắm hoa” từ từ hé lộ.


Do ở khoảng cách gần, thậm chí Quý Thiến còn ngửi thấy mùi giấy độc đáo xưa cũ từ bức tranh.


Nhẹ nhàng lại thoang thoảng.


Dường như còn vương mùi thơm của mực nước, cho dù chỉ một chút thôi cũng khiến người ta cảm thấy tâm thần thư thái. Đó là dư vị của nét bút còn sót lại được gọt giũa theo thời gian, dư âm còn quanh quẩn; là vốc trăng trong lòng bàn tay được vục lên từ con sông năm tháng, đẹp đẽ tuyệt trần. Trong tranh, bông hoa đỗ quyên đỏ rực như thiêu như đốt cả dãy đồi núi bạt ngàn, rực rỡ, diễm lệ. Tô điểm giữa tầng tầng lớp lớp hoa đỗ quyên chính là một ngôi đình đó, thế nhưng tất cả những sắc đỏ diễm lệ này đều không bằng được nụ cười của người đẹp trong tranh.


Phải chăng là tiên nữ giáng trần, ngoảnh đầu cười khẽ át cả trời sao.


Rất đẹp, khiến người ta kìm lòng không đặng mà bị nụ cười này cuốn hút, lây nhiễm, tựa như mọi sự mệt nhọc uể oải đều bị tiêu tan trong nét cười này, như làn gió mát thổi qua dòng Xuân Giang, chỉ để lại con nước lăn tăn.


Thậm chí, mọi người đều không nhịn được mà suy đoán, người con gái kia đang vẫy tay gọi ai? Mặc dù là người ngoài nghề, nhưng khi thấy bức tranh này, Quý Thiến cũng không khỏi bị cuốn hút.


Chỉ là một bức tranh ngắm hoa vô cùng đơn giản, chẳng hiểu sao lại có sức hấp dẫn lớn tới vậy. Chẳng lẽ đây chính là bút lực của thánh họa nổi tiếng một đời sao?


“Một bức tranh thế này, 60 triệu, vẫn là rẻ đúng không. Anh Phong quả thật có con mắt tinh tường.” Quý Thiến chẹp miệng, cô đột nhiên phát hiện mình cũng thích bức tranh này mất rồi.


“Vậy à?” Tần Phong nhìn bức tranh không rời mắt, khóe môi cong lên, hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt.


“Anh rể, anh tính đem tặng chị em hả?” Nhan Hựu ở kế bên hỏi.


Tần Phong nghe vậy, quay đầu cười như không cười bảo: “Anh em chơi lớn như vậy chỉ để khảo nghiệm anh, đúng là hao tâm tổn sức nhỉ. Thay anh cảm ơn cậu ấy nhé, chắc chắn Ca Tử sẽ thích, dù sao quận chúa An Ninh với Tề Hoàn Chi cũng là nhân vật lịch sử yêu thích của cô ấy mà.”


Khảo nghiệm?


Quý Thiến nhạy cảm bắt lấy từ mấu chốt trong câu nói của Tần Phong.


Thì ra kẻ thực sự vung tiền như rác không phải Tần Phong, tốt xấu gì anh ấy cũng có công ôm danh họa về, còn chủ cũ của bức tranh mới là kẻ ném tiền qua cửa sổ. Toàn bộ số tiền có được nhờ đấu giá đều sẽ đem đi quyên tặng, tương đương với chắp tay tặng không, mà người chủ cũ đó lại chính là Nhan Kỳ.


Anh ta gây náo động lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ để thăm dò xem Tần Phong có biết sở thích của Mạc Trường Ca hay không ư, đồng thời kiểm tra xem Tần Phong sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu tiền vì cô ấy?


Người đàn ông này, chậc chậc…


“Lần này em và anh em tới đây để làm chỗ dựa cho chị Trường Ca đó. Ông anh cuồng em gái đó của em đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu rồi. Thế nào, có phải đã nhìn anh em với cặp mắt khác xưa, có động lòng chưa nè? Nhan Hựu y hệt nhân viên chào hàng, lại bắt đầu ba la bô lô rồi đây.


Quý Thiến nhịn cơn xúc động muốn trợn mắt xuống, đành gật cho có: “Ờ, đúng là thay đổi cái nhìn rồi.”


Mắt Nhan Hựu sáng lên, ai ngờ Quý Thiến lại nghiêm túc bồi một câu: “Phá của quá, không thích hợp qua lại.”


Những thứ này đều là thứ yếu, điều mà Quý Thiến thật sự muốn nói là, nếu như cô và anh ta đã là đối tượng xem mắt mà hai nhà coi trọng, đến cả thằng nhóc Nhan Hựu còn biết tới thăm cô sau cơn bão, thể mà anh ta lại chẳng có động tĩnh nào.


Có ví dụ so sánh là Mạc Trường Ca cũng đủ để nhìn ra, anh ta không phải kiểu người lạnh lùng như vẻ bề ngoài, cũng chẳng phải không biết cách đối nhân xử thế, mà do anh ta căn bản không thèm để tâm, nói cách khác là anh ta đang cố ý rạch rõ giới hạn với cô.


Quý Thiến nhếch môi nâng ly rượu sâm banh lên lắc nhẹ, nhìn thẳng vào Nhan Kỳ ở bàn bên kia.


Lần này cô sẽ không né tránh cũng chẳng ngại ngùng gì nữa, nước chảy vô tình, đúng lúc cô chẳng có thú vui trồng hoa trong con mương thổi.


Cũng chẳng phải crush của cô.


Nhận rõ tình hình thực tế, cô lại càng thoải mái hơn.


Chuyện này, cô không tình, anh ta không nguyện, thể còn lo không giải quyết được hai bên gia tộc hay sao? Tới lúc đó quý bà Mẫn Thục Trân có muốn tác oai tác quái thì cũng không dậy nổi sóng.


Nghĩ tới đây cô còn thấy hớn hở.


Ha ha, cô có thể yên tâm lớn mật theo đuổi ông chủ râu xồm của cô rồi!


Cô ôm tâm trạng tốt đẹp, khẽ nhấp mấy ngụm sâm banh trong ly, sóng mắt lấp lánh lưu chuyển, rạng rỡ tràn đầy màu sắc, đẹp đến nao lòng.


Nhan Hựu buồn bực, sao tự nhiên tâm trạng chị ấy tốt quá vậy? Mặt khác lại âm thầm cười trộm, cuối cùng cũng tìm được sinh vật giống cái bình thường, không mê đắm sắc đẹp của ông anh mình nữa rồi.


Hai người mang tâm tư khác nhau tiếp tục xem đấu giá.


Bởi vì màn mở đầu quả kích thích, cho nên hứng thú thưởng thức các tác phẩm tiếp theo của Quý Thiến và Nhan Hựu dần vơi bớt, không lên tinh thần nổi nữa.


Vì sợ uống say nên sau khi uống xong ly sâm banh đầu tiên, Quý Thiến đã chọn nước trái cây. Kết quả do uống nhiều nước trái cây quá, phải xin phép rời khỏi bữa tiệc để tìm phòng vệ sinh.


Thật ra dù không phải vì uống quá nhiều nước trái cây cô cũng sẽ chọn cái cớ đi vệ sinh. Suy cho cùng, đối với người từ nhỏ tới lớn đã tham gia vô vàn bữa tiệc thế này như cô mà nói, thì đêm từ thiện này quá nhàm chán.


Ra khỏi đại sảnh, sau khi hỏi thăm bồi bàn, cô bèn đi theo chỉ dẫn tới nhà vệ sinh.


Âm thanh đấu giá vọng ra từ trung tâm sảnh Duyệt Lê dần bị bỏ lại sau lưng, bên tai bắt đầu trở nên yên ắng, trong hành lang vang lên tiếng nhạc cổ điển du dương trầm bổng, Quý Thiến dần cảm thấy buồn ngủ.


Cô ngáp một hơi, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi được mấy bước lại không khói thầm nhủ trong lòng, ngoài tiếng giày cao gót của cô ra, hình như sau lưng còn có tiếng bước chân khác, xem ra cũng có người mắc vệ sinh như cô.


Tới phòng vệ sinh, đập vào mắt là một tấm gương lớn xa hoa phục cổ, cô vô thức soi tới soi lui, đang định chỉnh lại lớp trang điểm của mình thì chợt nhìn thấy có người đàn ông bước ra từ khúc quanh.


Mặc dù tố chất tâm lý cô khá tốt nhưng cũng không khỏi giật mình, bèn vội vàng giả bộ như không có chuyện gì, nhanh chân tiến vào phòng vệ sinh. Ngồi trên bồn cầu, trong lòng Quý Thiến vẫn còn hãi hùng, vừa rồi vội vã nhìn lướt qua, không biết tại sao trong lòng cô lại có cảm giác khác thường.


Ảnh mắt của gã đàn ông kia nhìn chằm chằm cô qua gương, chẳng biết tại sao lại khiến người ta thấy sởn gai ốc, cử như…


Cái quái gì vậy nè!


Quý Thiến gõ đầu, đây là du thuyền “Ngọc Vũ” đó được chưa? Những người lên thuyền hôm nay đều được mời tới, hơn nữa còn phải chịu kiểm tra an ninh trước khi lên thuyền, tự dưng khi không cô lại tưởng tượng linh tinh cái gì vậy?


Xem ra thực sự là ngồi không chán quá đây mà.


Cô tự than thở một hồi, ngồi trên bồn cầu suy nghĩ vẩn vơ hết mấy phút mới không đành lòng đứng dậy.


Chắc lúc quay lại, tiết mục đấu giá cũng kết thúc rồi nhỉ?


Cô ôm niềm mong mỏi tốt đẹp ấy, chỉnh lại váy áo xong xuôi mới tao nhã bước ra ngoài.


Ai ngờ vừa bước ra đã đụng ngay tên đàn ông ban nãy.


Shit!


Adrenalin đột ngột tăng nhanh, cô vô thức muốn lùi lại, nhưng ngại mình là nhân vật công chúng, làm như vậy ảnh hưởng đến hình tượng quá, nên đành phải cưỡng ép kiềm chế bước chân muốn lùi về.


“Chào cô!” Ai ngờ gã đàn ông đó còn tiến gần cô một bước, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn: “À ờm, tôi là fan của cô đó, tôi muốn xin chữ ký! Có được không?”


“Lần này chết chắc rồi, người do đích thân đội trưởng Hạ dẫn đến đó, trời ơi…” Trong mắt người kia chỉ còn lại màu đen u tối sau khi mất đi niềm tin vào tương lai của đội trưởng Ngưu Toàn Cương và cả chi đội bọn họ.


Trên mặt hai người đều lộ vẻ đau khổ, bỗng chốc lâm vào tuyệt vọng. Ngược lại với biểu cảm của hai người, Tào Tình lập tức hưng phấn vươn tay ra: “Xin chào, ờm… Tổng tiên sinh? Tôi là Tào Tinh, Cục trưởng Cục thành phố.”


Tống Trăn càng giỏi thì khả năng phá án càng lớn, áp lực trên vai ông mới nhẹ gánh đi, cho nên làm sao ông không vui cho được? Chỉ là hơi khó trong việc xưng hô, người này danh tiếng lẫy lừng nhưng lại không có chức vụ gì, ông chỉ đành gọi là tiên sinh. Chứ vừa mới gặp nhau đã nhảy cóc gọi ‘anh Tống hay chú em’ sao được, do khuôn mặt bị râu ria che lấp nên quả thật khó lòng nhìn ra tuổi tác.


Nhận được ánh mắt hỏi ý của Tào Tĩnh, Hạ Liên Quân nhìn thoáng qua Tống Trăn, trong mắt đầy bất lực, cuối cùng biến thành một tiếng thở dài.


Tống Trăn làm như không thấy, tự nhiên vươn tay ra: “Tống Trăn, xin chào ngài.”


Đương nhiên Tào Tĩnh không hiểu hai người họ đang giao lưu gì với nhau, trong lòng ông chỉ có nỗi phiền muộn về vụ án nên cũng không rảnh bận tâm. Ông nắm lấy tay Tống Trăn, thành khẩn nói: “Xin Tổng tiên sinh nhất định phải giúp đỡ chúng tôi!”


Tống Trăn khẽ gật đầu, sau đó buông tay ra đi thẳng vào đề: “Nhờ cấp dưới của ngài dẫn tôi tới phòng làm việc.”


Tống Trăn cũng biết đạo lý trên dưới, không thể để Cục trưởng Tào Tình phải hạ mình đích thân dẫn đường cho mình, đồng thời còn định tạo cơ hội để Hạ Liên Quân đồng hành với ông. Ai ngờ Tào Tình lại xua tay nói thẳng với Hạ Liên Quân: “Đội trưởng Hạ này, hai người chúng ta cùng đi xem sao, việc này đã gây náo loạn lớn quá rồi, theo lý mà nói là do tôi không xử lý tốt. Vừa hay có Tống tiên sinh phá án, tôi cũng muốn đi mở mang tầm mắt một phen.” “Được! Tôi cũng vậy.” Hạ Liên Quân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không giống nói đùa.


Tào Tình thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng: có lẽ Tống Trăn này không phải chỉ có hư danh đầu.


“Để tiết kiệm thời gian, chúng ta cứ vừa đi vừa trò chuyện vậy.”


“Đi thôi.”


Mấy người cất bước đi vào Cục cảnh sát. “Phải rồi Tiểu Ngô, qua đây kể cho đội trưởng Hạ với Tổng tiên sinh về tiến triển của vụ án đi.” Tào Tinh chỉ thị. Một trong số nhân viên cảnh sát đang theo sau Tào Tính nhanh chân tiến lên chào hỏi với Tống Trăn và Hạ Liên Quân. Sau đó cũng không dài dòng, mà trực tiếp giải thích rõ ràng tình huống. Hóa ra vụ án khiến cả Cục thành phố phải lên tinh thần, không thể không cầu cứu sự giúp đỡ từ đội điều tra hình sự không phải vụ nào khác, mà chính là vụ án xác máu lột da, xảy ra ở khu chung cư nhà Tống Trăn hôm trước.


Đầu đuôi là thế này, trước đó trên mạng đã rò rỉ thông tin biệt thự của nạn nhân Hà Duệ Đào, khi đó chỉ có ảnh xác chó, xương chó và một số hình ảnh người dân vây xem hiện trường mà thôi. Tuy rằng những hình ảnh này và tin tức phát hiện chân tay đứt gãy lan truyền trên mạng vô cùng dữ dội. Thế nhưng, vì bên cảnh sát chưa đưa ra câu trả lời, hơn nữa với tốc độ cập nhật cực nhanh của dư luận ngày nay, nhiệt độ thảo luận liên quan tới vườn hoa chôn xác ở biệt thự đã nhanh chóng hạ nhiệt. Thay vào đó là lời cầu hôn của ảnh để Tần và các tin là cái quanh năm khác thay thế.


Những áp lực của bên phía cảnh sát không hề giảm đi chỉ vì độ chú ý tới vụ án đã giảm bớt, mà ngược lại bên tỉnh lại cực kỳ xem trọng chuyện này. Bởi vì vụ án này là do cơn bão vạch trần, nhờ cơn bão ban tặng, sự cố này khiến thành phố G lâm vào khủng hoảng chưa từng có, đồng thời cảm giác an toàn của người dân giảm sút, tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với du khách tới thành phố G du lịch.


Mùa hè vốn là mùa cao điểm của thành phố G, nhưng hiện giờ trên mạng lưu truyền một câu nói: tuyệt đối đừng tới thành phố G, hoặc là đợi bão dìm chết bạn, hoặc là đợi năm sau cơn bão cuốn cái xác của bạn lòi ra.


Không thể không nói, hướng dư luận này đã gây ra ảnh hưởng vô cùng xấu với thành phố G. Thậm chí có người còn lo rằng, việc này sẽ thành củ đánh tác động mạnh đến ngành du lịch ở thành phố G. Mặt khác, doanh nhân thành đạt nổi tiếng Tăng Hồng của thành phố G đã tìm tới tận cửa yêu cầu cảnh sát mau chóng phá án, nếu không làm náo loạn ở Cục Cảnh sát.


“Người tên Tăng Hồng này là…” Tống Trăn hỏi. “Là vợ cũ của nạn nhân Hà Duệ Đào.” Cảnh sát nọ trả lời. Tống Trăn cau mày: “Mọi người nói cho chị ta biết chuyện xảy ra dưới tầng hầm ư?”


Đối diện với ánh mắt sắc bén của Tống Trăn, cảnh sát đó không nhịn được nuốt khan, sau đó mới chậm rãi gật đầu.


Vậy là nói rồi?


“Chị ta nói sao?”


Viên cảnh sát bất đắc dĩ trả lời: “Tuy Tăng Hồng ly hôn với chồng rồi, nhưng có thể nhận thấy chị ta thật sự quan tâm tới Hà Duệ Đào, chỉ có điều cách làm hơi… Dù sao chị ta cũng bám riết ở Cục Cảnh sát chúng tôi không chịu đi, nhất quyết bắt chúng tôi phải mau chóng bắt được hung thủ.”


Nói tới đây Tào Tinh bổ sung thêm: “Ba của Tăng Hồng là lão cán bộ kỳ cựu đã về hưu của tỉnh, đây cũng là lý do quan trọng khiến bên trên sốt ruột như thế.”


Tống Trăn trầm ngâm không nói, đối với vụ án này, mặc dù từng bị người ta đuổi ra khỏi hiện trường nhưng anh không hề từ bỏ, thậm chí mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.


“Có thể sắp xếp cho tôi gặp người tên Tăng Hồng này không?”


“Được, không thành vấn đề.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK