Đoàn người Tống Trăn vừ3a từ hành lang rẽ vào đã nghe thấy giọng nói chói tai của phụ nữ từ trong phòng làm
việc vọng ra. Mấy người họ lập tức dừng chân, một viên c1ảnh sát trong đó thấy Hạ Liên Quân và Tào Tĩnh cau mày bèn nhấc chân định tiến tới gõ cửa đánh tiếng, nhưng bị Tống Trăn túm lại.
“9Đợi đã.”
Không biết Tống Trăn muốn làm gì, tóm lại cả bốn người cùng đứng ngoài hành lang với anh.
“Giám đốc Tăng, chúng tô3i đều đang tăng ca để điều tra theo dõi, đi rà soát đây. Đội trưởng Ngưu của chúng tôi
đã ba đêm không chợp mắt rồi, bây giờ anh ấy còn đang8 ngồi phân tích tư liệu vật chứng với đồng nghiệp ở
phòng vật chứng, chỉ mong tìm ra được chút manh mối thôi kia kìa. Mong có thông cảm cho, vụ án này thật sự quá
phức tạp, hung thủ không hề để lại chút manh mối nào. Hơn nữa lại có bão quét trôi hết mọi vết tích, chúng tôi thật
sự…”
“Thật sự cái gì? Bó tay? Cảnh sát mấy người đều là đám ăn hại à? Tiền thuế chúng tôi đóng chỉ để nuôi lũ ăn hại
như mấy người? Tôi sẽ ở đây chống mắt lên xem, đến khi nào mấy người bắt được hung thủ mới thôi!”
Trong phòng truyền tới tiếng chân ghế ma sát với nền nhà, Tào Tình nghe tới đây thì nhíu chặt chân mày, ngọn đèn
trên hành lang hơi tối, không nhìn rõ được sắc mặt ông ấy. Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt kia là biết sắp nổi cơn muốn ăn tươi nuốt sống người ta rôi.
Cũng phải thôi, ai mà ngờ được Tăng Hồng này lại ngang ngược như thế, không chỉ thẳng mặt chửi cấp dưới của
ông ấy là loại ăn hại, còn gộp cả ông ấy vào mắng chung, sao mà tươi cười cho được đây? Nhất là ở đây còn có
người ngoài.
Sắc mặt Hạ Liên Quân cũng âm trầm, lúc này không những Tăng Hồng đắc tội với người của Cục thành phố, mà
đến ông ấy nghe những lời này xong cũng thấy khó chịu. Ai cũng làm từ cơ sở mà lên, nghề này cực khổ bao nhiêu
chỉ có người trải qua mới biết. Thế nhưng lại gặp kiểu người nhà ngang ngược này, vừa thấy thương cho nỗi bất
hạnh của bọn họ, đồng thời cũng vừa ghét cái tính ích kỷ tự tung tự tác này.
Mà mấy loại như thế, trước nay trong công tác họ cũng gặp quá nhiều rồi.
“Đội trưởng Hạ, Cục trưởng Tào, hay là hai vị tránh tạm một lát đi, tôi e hai vị mà xuất hiện cục diện sẽ càng thêm
phức tạp.” Tống Trăn đột nhiên xoay người đề nghị. “Đi thôi, anh em chúng ta đi uống chén trà, anh pha cho tôi ly
trà đắng uống thử nhé?” Hạ Liên Quân vươn tay khoác lên vai Tào Tinh, mở lời đề nghị.
“Ai!” Tào Tinh thở dài, biết Hạ Liên Quân mở đường cho mình đỡ khó xử nên cũng cười theo: “Cái khác mới không
nổi chứ trà đắng đồng một cân thì thoải mái, mời anh!” Tống Trăn thấy hai người họ đi rồi, mới hỏi vị cảnh sát
trước mặt: “Tần suất bà ta tới thế nào?”
Viên cảnh sát vội vàng đáp lời: “Mấy bữa trước cứ một ngày tới một lần, những lúc khác thì đều gọi điện thoại thúc
giục, nhưng chiều nay tới rồi thì không chịu đi, cứ ngồi mãi tới tận bây giờ.”
Tống Trăn giơ tay nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ 15, ở đây từ chiều tới giờ, người vợ trước này quả là rất quan tâm chồng
cũ.
Tống Trăn cất bước đi thẳng vào cửa.
Anh vừa bước vào đã nhận được mấy ánh mắt dò xét trần trụi phóng đến, đại đa số đều mang theo kinh ngạc và
nghi hoặc. Mà ánh mắt ở ngay trung tâm, ngoài nghi hoặc còn ẩn chứa mấy phần cảnh giác.
Đường nhìn giao nhau, Tống Trăn thản nhiên, bình tĩnh thu hết thảy xung quanh vào trong mắt.
“Cậu là ai?”
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng chất vấn thô to.
“Đội trưởng Ngưu!”
“Đội trưởng Ngưu.”
Những người bên cạnh lần lượt chào hỏi, trong đó có một giọng nữ gấp gáp.
“Đội trưởng Ngưu, điều tra vật chứng thế nào rồi? Có manh mối chưa?” Người phụ nữ đứng dậy khỏi chỗ ngồi,
người này mặc váy đi giày cao gót mà bước đi như bay, hùng hổ dấn bước về phía Ngưu Toàn Cường.
Ngay khi bà ta đi ngang qua Tống Trăn, chợt bị anh xoay người giơ tay chặn đường.
“Giám đốc Tăng, tôi nghĩ bà nên hiểu thế nào là phép lịch sự chứ? Người đội trưởng Ngưu hỏi là tôi, bà nên để tôi
trả lời trước mới phải.”
Tống Trăn liếc bà ta một cái, sau đó không thèm để ý nữa, mà vươn tay với Ngưu Toàn Cương: “Xin chào, tôi được
đội điều tra hình sự mời tới trợ giúp mọi người phá án, tôi tên là Tống Trăn.” Viên cảnh sát trước đó cùng Tào Tinh
tiếp đón họ lập tức tiến tới, nhỏ giọng thì thầm với Ngưu Toàn Cương: “Đội trưởng Ngưu, vừa rồi đội trưởng Hạ
dẫn anh ta tới đây, nói là nhà tâm lý học tội phạm gì đó, người đứng đầu trong công việc phác họa chân dung tội
phạm của Hoa Hạ.”
Lúc vị cảnh sát đó báo cáo, Ngưu Toàn Cương cũng quang minh chính đại đánh giá Tống Trăn.
Người đàn ông này rất cao, cả khuôn mặt đều ẩn giấu sau bộ râu, nhưng khi đôi mắt đó nhìn bạn lại tựa như bị
nhìn thấu mọi tâm tự thầm kín.
“Yên tâm, tôi sẽ không ngấm ngầm bắt chẹt anh đâu.” Tống Trăn cười: “Tôi mà muốn thì chắc chắn sẽ làm thẳng
mặt bắt anh phải nhận ” Đôi mày dày rậm như hai thanh đao của Ngưu Toàn Cương lập tức nhíu lại thành hai con
dao phay: “Chẹt hay không chẹt thì tới lúc đó rồi nói, hiện tại cậu tới giúp chúng tôi phải không?” Đúng là khô như
ngói, trong đầu chỉ có mỗi vụ án, Tống Trăn bật cười định nói gì đó, lại chợt thấy người phụ nữ hối hả bên cạnh,
bèn bảo: “Trước tiên để tôi hỏi giám đốc Tăng vài câu đi.”
“Cậu là ai, dựa vào đầu mà chất vấn tối, cậu có biết tôi là ai không?” Mặt Tăng Hồng hầm hầm. Dù sao bà ta cũng
là doanh nhân thành đạt, uy thể tự thân cũng đủ đè ép người khác, mái tóc bob hở cổ bao lấy khuôn đầu nhỏ nhắn,
tuy chỉ cao 1m6, nhìn cũng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại tỏ ra oai phong, khí phách ngang tàng.
Nhất là hàng lông mày mảnh sắc bén, không mềm mại như chân mày lá liễu mà lộ rõ vẻ tháo vát sắc sảo của người
làm kinh doanh.
“Không phải giám đốc Tăng yêu cầu chúng tôi mau chóng phá án hay sao? Vậy mong giám đốc Tăng phối hợp,
thân là vợ cũ của nạn nhân, chúng tôi hy vọng bà sẽ cung cấp những manh mối liên quan.”
Tống Trăn đi tới kéo một cái ghế qua ngồi xuống, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan nhau đặt trên đầu gối, lưng
dựa vào thân ghế, trông thả lỏng tùy ý, có cảm giác ung dung không nói nên lời, ánh mắt hời hợt hờ hững, nhưng
từ đầu đến cuối chỉ dán chặt vào Tăng Hồng.
Không biết tại sao, giờ khắc này Tăng Hồng chợt nhận ra ‘Kỹ thuật chèn ép trong đàm phán” mà bà ta học được
trên thương trường hoàn toàn không thể áp dụng được với người đàn ông trước mặt này. Rõ ràng anh đang ngồi,
bà ta đứng, trông anh lép vế hơn bà ta nhiều, thế mà so về mặt khí thế bà ta lại kém xa.
Ánh mắt đó sáng tỏ mà ung dung, không hiểu vì cớ gì lại khiến cho bà ta căng thẳng, tựa như anh đã biết được điều
gì?
“Cậu nói đầu mối gì? Tôi chẳng hiểu gì hết?” Tăng Hồng tỏ vẻ khó chịu.
Người xung quanh nhìn mà mụ mị, cả Ngưu Toàn Cương cũng thấy khó hiểu, đang tính làm cái gì đây?
Tại sao vừa mới tới Tống Trăn đã dây dưa với người nhà nạn nhân khó nhằn nhất này? Rốt cuộc có phải anh ta tới
để phá án không? Vì sao lại không đi xem vật chứng thu thập được và kết quả mấy ngày nay mọi người phân tích
ra trước?
“Thật sự không có manh mối nào? Tống Trăn tiếp tục hỏi, ánh mắt vững vàng khóa chặt trên mặt Tăng Hồng.
Cùng lúc đó, trong phòng giám sát.
Tào Tĩnh không nhịn được chỉ lên màn hình: “Đội trưởng Hạ, cậu Tống có ý gì đây? Chẳng nhẽ Tăng Hồng thật sự
nắm giữ manh mối nào à? Vậy sao bà ta không nói ra, mắc gì ngày nào cũng phải tới Cục Cảnh sát chúng ta giục tới
giục lui chứ?”
Hạ Liên Quân chắp tay sau lưng, tỏ vẻ thần bí đáp: “Ban nãy tôi đã giới thiệu rồi, cậu ấy là chuyên gia tâm lý học tội
phạm.”
“Ý anh là cậu ấy đang phân tích bà ta?”
Hạ Liên Quân không đáp phải, cũng không báo không phải, chỉ trả về một câu: “Xem tiếp đi.”
Mà bên trong văn phòng, những lời Tăng Hồng nói cũng gần giống với thắc mắc của Tào Tinh. “Tôi mà có manh mối thì đã lấy ra từ lâu rồi, cần gì ngày nào cũng tới Cục Cảnh sát mấy người giục nữa. Mấy người cần tìm manh
mối mà lại tìm ở chỗ tôi à, đúng là nực cười.” Nói rồi bà ta còn cười giễu một tiếng.
Tống Trăn vẫn dửng dưng như không, buông tay nghiêng người về phía trước, nâng mắt nhìn thẳng vào bà ta:
“Đúng đó, tôi cũng đang muốn hỏi giám đốc Tăng, tại sao lại cứ trốn trong Cục Cảnh sát chúng tôi mãi không chịu
ra ngoài, chẳng lẽ… ngoài kia có nguy hiểm gì à?”
Tào Tình với Hạ Liên Quân tức khắc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Chúng ta có thể làm gì được đây?” Tào Tĩnh không nhịn được hỏi. Hạ Liên Quân không kìm được tuôn một tràng:
“Anh làm gì mà làm, mò kim đáy bể? Cứ đợi đã, để xem Tống Trăn có phát hiện gì không rồi tính tiếp.” Cả hai
người họ đều như đứng đống lửa ngồi đồng than, không ngờ rằng vụ án này lại rất có khả năng phát triển thành
một vụ án giết người hàng loạt. Thế nhưng, đặt hết hy vọng vào Tống Trăn, liệu có ổn không? Ngoài Hạ Liên Quan,
đoán chừng tất cả mọi người ở đây đều có nỗi lo này, đồng thời họ cũng âm thầm cầu nguyện Tống Trăn chỉ đang
đoán tầm bậy thôi, chứ chuyện như vậy sẽ không xảy ra. Nhưng bọn họ đã tận mắt chứng kiến Tống Trăn làm thế
nào để ép Tăng Hồng nói ra sự thật, thật lòng khó mà thuyết phục bản thân không tin vào lời phán đoán của Tống
Trăn. “Trước hết mời giám đốc Tăng đi nghỉ ngơi đi.”
Vẫn là Ngưu Toàn Cương định hình nhanh nhất, trước tiên bảo cấp dưới đưa Tăng Hồng ra ngoài.
Sau đó, anh ta bật máy chiếu lên, ấn điều khiển từ xa, trên màn hình hiện lên một đoạn video ngắn.
“Chúng tôi kiểm tra đoạn camera giám sát vào buổi chiều hôm xảy ra cơm bão tại khu biệt thự, phát hiện quả thật có người đã đến nhà nạn nhân.”
Thời gian trên video hiển thị là 15:47 trưa ngày 12 tháng 7, trong video, một người đàn ông mặc áo thun màu đen, đội mũ lưỡi trai đứng trước cánh cửa sắt của ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu nhà Hà Duệ Đào, còn cách một chiếc hộp cầm tay màu đen.
“Đợi đã, phóng to chỗ này.” Tống Trăn lại gần màn hình chiếu, chỉ vào chiếc hộp, nơi có một điểm màu đỏ mờ nhạt.