• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
140338.png
Chân của Quý Thiến và Tiểu Lâu đã giơ lên lơ lửng giữa không trung, hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn rụt trở về, cách ngạch cửa trên mặt đất, hai người đứng ngay ngắn như học sinh tiểu học, trông mong nhìn Tống Trăn trong phòng. “Chị, chị có nhìn được gì không?”


Mắt thấy Tống Trăn lom khom tra xét từng chút một dọc theo vách tường, cứ thần thần bí bí, Tiểu Lâu không khỏi tò mò.


“Chờ chị luyện được thần giao cách cảm với anh ấy có khi biết được đấy, ài.” Quý Thiến thở dài. Tiểu Lâu kinh ngạc quay đầu lại: “Chị, sao mà da mặt chị dày như tường thành vậy?”


“Thể á?” Quý Thiến nhướn mày: “Cảm ơn đã khen, chị cậu chuẩn bị phát huy đây.”


Giờ phút này Tiểu Lâu chỉ muốn giả vờ là không quen biết cô thôi, bởi vì nữ thần kinh’ có đam mê tự bôi xấu mình lại online rồi.


Quý Thiến trông thấy vẻ mặt của Tiểu Lâu, không khỏi buồn cười, thật ra cô chỉ không muốn bầu không khí áp lực như vậy thôi, dù sao Tiểu Lâu cũng nhát gan như vậy, cho cậu chế bồi mình còn hơn để cậu sợ hãi co quắp run lẩy bẩy, ai bảo là do cô kéo cậu tới đây đâu? Có phải chịu trách nhiệm cho trái tim non nớt, thơ ngây của cậu đúng không?


Nhưng mà, thật ra, cô cũng hơi sợ sợ…


Đứng ở nơi ngưỡng cửa, gió lùa u u cứ như ai đang than khóc, hơn nữa thời tiết còn âm u, bên ngoài gió lạnh mưa dầm, bên trong cúp điện ánh sáng mờ mờ, quả thực hơi rợn người.


Quý Thiến bất thình lình rùng mình một cái, cảm giác lông tơ trên người đều dựng đứng hết cả lên. Để dời sự chú ý, cô đành phải chăm chú theo dõi Tống Trăn.


Lúc này, Tống Trăn đã đi tới hành lang từ phòng khách đến phòng ngủ.


Bàn trà xiêu vẹo chắn ngay lối vào của hành lang, ngăn bên trái lối đi, chỉ để lại một khe hở nhỏ bên phải vừa đủ cho một người đi qua.


Dọc theo bàn trà là những thứ lộn xộn rải rác xung quanh: đồng hồ báo thức, giấy rút, bình hoa, trái cây, hộp set-top… đủ loại đồ lặt vặt nhìn hoa cả mắt, vỡ vụn, biến dạng, mất góc, thậm chí có cái nhìn không ra hình dáng ban đầu. Ngoài ra, còn có một thùng rác đổ ngã.


Tống Trăn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó đi về phía thùng rác, anh nhấc túi nilon bị kẹt trong thùng rác ra, trải trên mặt đất.


Rác rất đơn giản, ngoại trừ một vài cành đậu, còn có một đống vỏ táo đứt gãy và một lõi trái cây, không có gì khác.


Lại nhìn xuống sàn nhà, trên sàn có một số vết màu xanh lá cây, giống như đậu bị nghiền nát mà thành. Dấu vết cũng không rõ ràng, dường như đã bị người ta lau qua.


Tống Trăn lập tức đứng dậy, đi thẳng về phía phòng bếp, trong phòng bếp cũng là một mớ hỗn độn, bình dầu muối tương dấm đổ vương vãi khắp mặt bàn, còn có cả khô bị gió thổi bay. Ánh mắt anh đảo qua, không nhìn thấy thứ cần tìm, lại mở tủ lạnh, cũng không có, lúc này mới trở lại phòng khách, lấy điện thoại di động nhằm ngay đống rác chụp ảnh, sau đó lại chụp toàn bộ phòng khách.


Sau đó, anh lách qua khe hở ở phía bên phải của bàn trà, bước vào hành lang. Trên mặt đất ở hành lang có một cây chổi, cán chổi bằng hợp kim nhôm đã cong queo.


Toàn bộ bàn trà giống như một chiến hào, chắn tất cả những thứ muốn xâm lấn ở bên ngoài lại.


Tống Trăn quan sát một phen rồi ngồi xổm xuống, lấy điện thoại di động ra mở đèn flash soi vào vách tường cùng bàn trà quan sát, nhặt được một hạt đậu màu xanh ở dưới bàn trà. Anh cầm hạt đậu đứng dậy, nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó nhắm mắt lại.


“Chị, anh ta đang làm gì vậy?” “Suyt.” Quý Thiến vội vàng ra hiệu cho Tiểu Lâu im lặng.


Gió thổi qua, lay động quần áo của Tống Trăn, tạo thành một vòng cung sắc bén trong không trung. Theo động tác về đậu, anh như tiến vào một không gian suy tưởng, để suy nghĩ của mình phiêu du.


Nếu giờ phút này có thể tiến vào trong đầu Tống Trăn, sẽ thấy trong đầu anh là một ngôi nhà ngổn ngang lộn xộn, đồ đạc hỗn loạn bắt đầu dọc theo dấu vết anh quan sát được, nhanh chóng tua ngược, trở về vị trí cũ! Sau đó, trong hình ảnh xuất hiện dấu vết của người và chó.


Tựa như một thước phim không tiếng động, bà cụ và con dâu trốn trong hành lang, chú chó bị thương nằm bên chân họ, liên tục có đồ đạc bị bão thổi bay đập tới, con dâu quơ chổi không ngừng đánh rơi những thứ đó.


Đột nhiên, bàn trà cũng bị tốc lên, tựa như bị một bàn tay vô hình đẩy về phía trước, tốc độ không ngừng tăng nhanh hướng về phía hai người! Ầm một tiếng, bàn trà bị kẹt ở lối đi, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc dừng lại trước mặt người phụ nữ và bà cụ, con chó bị đụng trúng văng lên, đầu đập vào vách tường.


Tống Trăn thình lình mở mắt, sau đó đi về phía hai người Quý Thiến.


Quý Thiến mong ngóng nhìn anh, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Có phát hiện gì không?”


Đối diện với ánh mắt khát vọng tìm tòi của cô, trong đôi mắt sâu thẳm của Tống Trăn xẹt qua vẻ kiên định: “Tôi nghĩ, tôi biết vật chứng được giấu ở đâu rồi.”


“Này, các người đang làm cái gì đấy?


Một tiếng quát to khiến Quý Thiến và Tiểu Lâu giật bắn cả người.


Tống Trăn ngước mắt nhìn lại, lướt qua đỉnh đầu Quý Thiến, trông thấy một người đàn ông cao lớn mặt mũi hầm hầm, đang bước nhanh từ ngoài cổng về phía họ.


Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng mắt kính gọng vàng, cà vạt tím quần tây đen, giày da dưới chân sáng bóng, mặc dù đi qua bùn đất cũng chỉ bẩn chút ít. Cùng với đó, phía sau anh ta còn có một người đàn ông khác mặc vest đen đi theo.


“Các người đang làm gì ở nhà tôi!” Người đàn ông bước tới trước mặt ba người, dáng vẻ hùng hổ khiển Quý Thiến cùng Tiểu Lâu căng thẳng đến mức không biết trả lời làm sao.


“Anh là con của cụ Đàm Vân Hương đúng không?” Tống Trăn bình tĩnh che cho Quý Thiến ở phía sau mình, hỏi. Nhìn thấy Tống Trăn, nhất là khuôn mặt xồm xoàm râu ria của anh, người đàn ông nhíu mày, hỏi ngược lại: “Anh là?”


“Tôi là Tống Trăn, hàng xóm của mẹ anh.”


“Hàng xóm? Các người đang làm gì trong nhà tôi vậy?” Người đàn ông vẫn giữ thái độ hoài nghi, đảo mắt qua ba người, sau đó gọi vọng vào trong phòng: “Mẹ ơi, mẹ! Thu Diễm!”


Người đàn ông này chính là Tô Thao, con trai của nạn nhân Đàm Vân Hương.


Anh ta vừa gọi vừa kéo Tiểu Lâu đứng chặn ở cửa ra, sau đó bước nhanh vào trong nhà.


Tiểu Lâu bị kéo lảo đảo vài bước, cơ thể ngã về phía người đàn ông ngoài cửa đi theo Tô Thao, một tay đẩy anh ta ra, cậu còn chưa kịp phản ứng đã sắp sửa ngã xuống đất. Đúng lúc cậu sắp hôn đất mẹ thì Tống Trăn kịp thời kéo cậu lại.


Tiểu Lâu bảng hoảng, mãi mới đứng vững, nhìn Tống Trăn cảm kích, lại nhìn về phía người đàn ông vừa đẩy mình, chỉ thấy kẻ kia chẳng khác nào tấm ván cửa đứng chặn lối ra, nét mặt nghiêm túc, lạnh tanh.


Cái tư thế một người giữ ải, vạn người khó công kia, nghiễm nhiên coi bọn họ là phường trộm cắp hoặc là tội phạm chặn đường ở đây rồi.


Quan trọng nhất là, gã lại còn gọi điện báo cảnh sát nữa chứ. “Anh cảnh sát, ở tầng một khu A của Thắng Cảnh Lãm Sơn, có ba người không rõ thân phận xông vào nhà dân.” “Này, anh!” Tiểu Lâu sốt ruột định giải thích, ai ngờ bàn tay Tống Trăn đang kéo cậu đột nhiên bóp mạnh một cái, khiến cậu đau đến mức quên cả lời. “Để cảnh sát tới đây đi.” Tống Trăn thấp giọng nói.


Tiểu Lâu quay đầu, nhìn chằm chằm anh không thể nào tin nổi, hai mắt tròn xoe như mắt ếch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK