• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
140337.png
Quý Thiến cũng có ý đó, nhưng nghe anh nói vậy không biết tại sao gương mặt chợt nóng bừng lên. Nhất là chỗ chóp mũi phảng phất hơi thở của anh, rõ ràng rất nhẹ nhưng dường như mang theo tính xâm lược, hung hăng, mạnh mẽ khiến trái tim cô đập rộn.


Cái đồ Tiểu Lầu chết bằm kia! Trong lòng cô không kìm được cơn tức mắng mỏ, nhưng ngay giây sau, trái tim chộn rộn đã bị lời nói bình thản của Tống Trăn đập cho tan tành.


“Tôi chỉ sợ cô làm hỏng mất vật chứng thôi.”


Giọng điệu lãnh đạm, lời nói thẳng thừng tựa như một gáo nước lạnh hắt ra khiến trái tim Quý Thiến nhanh chóng nguội lạnh.


“A…” Cô ồ lên một tiếng, vùng tay ra trước, cứ như chạm phải chiếc bàn ủi nóng bỏng.


Tống Trăn khẽ nhướn mày, sau đó không để tâm nữa mà đi thẳng tới chỗ cành cây bị gãy vừa thấy.


“Chị Thiển, chị có sao không?” Tiểu Lâu tiến đến, bày tỏ sự quan tâm muộn màng. Hai tay Quý Thiến ôm lấy mặt, nhỏ giọng lưỡng lự nói: “Tiểu Lâu, hình như tôi biết cảm giác điện giật là như thế nào rồi.” “Chị nói gì cơ?” Vì giọng cô quá nhỏ nên Tiểu Lâu không nghe rõ. Quay đầu nhìn theo bóng lưng của Tống Trăn, tim Quý Thiến lại điên cuồng đập thình thịch, kỳ lạ là dù đã rời khỏi cánh tay của anh, nhưng trên tay cô vẫn còn lưu lại cảm giác như điện xẹt qua. Cô nghĩ, lần này xong thật rồi. Mẹ nó, một người nhan khống như cô sao lại rung động với ông chủ hàng xóm thế này cơ chứ?


“Hình như tôi, không, có lẽ là tôi thích hàng xóm của mình rồi.” Lúc nói ra lời này, cô dùng lòng bàn tay rồi lại đổi sang mu bàn tay áp lên má, muốn dùng hơi lạnh từ tay mình làm nguội đi gương mặt đang nóng bừng, sau khi nói xong, gương mặt cô lại càng đỏ hơn, toàn thân nóng như phát sốt.


“Hả?!” Tiểu Lâu kinh ngạc chẳng khác nào sẩm đánh bên tai, lập tức đặt tay lên trán cô, “Chị Thiển, chị bị sốt à?”


Nóng như vậy, không bị sốt mà có thể nói nhảm hay sao? Quý Thiến gạt tay cậu ra, ra sức xoa xoa hai má, đột nhiên đứng thẳng người, hít sâu một hơi: “Để tôi bình tĩnh một tối xem.”


Tiểu Lâu khóc không ra nước mắt, thể có nghĩa là thật ư! Quý Thiến là người nhiệt huyết, bốc đồng, thế nên để ngăn lại những quyết định đưa ra trong lúc nóng đầu sẽ khiến mình phải hối hận, cô thường lựa chọn một đêm bình tĩnh để suy xét, ngày hôm sau khi đầu óc tỉnh táo hơn sẽ đưa ra quyết định. Nhưng thông thường, điều có thể khiến cô lựa chọn suy nghĩ một đêm, đến hôm sau vẫn sẽ giữ nguyên ý kiến, rất ít khi từ bỏ, hơn nữa một khi cô đã lựa chọn làm việc gì, nhất định sẽ làm đến cùng. Thế nên lúc Tiểu Lâu nghe cô nói vậy, với kinh nghiệm từ trước, căn bản khả năng Quý Thiến làm việc này là trên chín mươi phần trăm. Nói cách khác, Quý Thiến không kích động như cô tưởng, chỉ có thể nói là về lý tính thì cô có phần cố chấp. Nhưng đối tượng lại là một ông chủ! Hơn nữa lại còn là một ông chủ tiêu chuẩn kép’, độc mồm! Loại người này không nên có bạn gái đúng không? Sao Quý Thiến lại mù đến mức nhìn trúng loại người đó chứ?


Quả thực Tiểu Lâu cảm thấy, đả kích ngày hôm nay phải nhận đã bằng cả năm cộng lại, toàn thân cảm thấy không ổn. Hơn nữa một khi Quý Thiến yêu đương sẽ không chỉ là một mình cô, mà là cả đoàn đội đều phải yêu đương, phải giao thiệp với giới truyền thông, nói chuyện với các nhà sản xuất hoặc đầu tư, rồi cả các fan, ai bảo cô là minh tinh cơ chứ, chỉ riêng quan hệ công chúng đã đủ khiến cho cậu và người đại diện Phỉ Lệ mệt chết rồi.


Chuyện này không phải là chuyện có thể đùa được đâu! Nhưng cậu còn có cách nào nữa đây? Ngay cả sếp Mẫn cũng đang giục chị Thiện yêu đương, chuyện hôn nhân của Quý Thiến luôn là việc lớn hàng đầu của Tổng giám đốc Mẫn đó!


Nghĩ tới đủ thứ chuyện này, Tiểu Lâu sầu não đáp: “Thế chị Thiến, chị phải nghĩ cho kỹ đấy nhé.” À mà, đừng nói cho mẹ tôi biết đấy nhé!” Quý Thiến dặn dò.


Chỉ câu này thôi, bảo Tiểu Lâu phải làm ngược lại lệnh của cấp trên, bỗng nhiên cậu cảm thấy cuộc đời mình thật đen tối…


“Ngoan.” Quý Thiến xoa đầu cậu, sau đó nhẹ nhàng đi tới chỗ Tống Trăn. Dù sao cũng còn cả một đêm để suy nghĩ, cô nhanh chóng gạt bỏ gánh nặng tâm lý trong lòng, chuẩn bị nghiêm túc rửa oan.


Chỉ thấy Tống Trăn đang dùng tay miết một miếng vụn gỗ nhỏ, đưa lên trước mặt tỉ mỉ quan sát.


Quý Thiến không khỏi tò mò nhìn về chỗ ban đầu của miếng gỗ vụn kia… cũng chính là cành cây bị gãy, cành cây bị gãy ngang chính giữa, hai đầu chẻ ra tạo thành các vụn gỗ hình gai dài, lõi màu vàng nhạt được bọc trong lớp vỏ màu nâu xám. Lõi cây vốn có màu nâu thuần nay bị dính vết máu loang lổ sẫm màu, đã thấm vào trong, có lẽ là bị thấm lâu rồi.


“Đây là gì?”


Tống Trăn dùng tay để đo phạm vi vết máu, sau đó trả lời: “Có lẽ vết thương trên đầu chú chó chính là do đoạn cây gãy này gây ra.”


Quý Thiến nhíu mày lại, nhìn về phía cành cây gãy, ngạc nhiên hỏi: “Vậy cũng có nghĩa là, chú chó bị thương trong sân này, là bị người ta đánh sao?”


Từ sau khi nhìn thấy những xác chủ trong sân biệt thự ở Tử Trúc Viên, Quý Thiến luôn ngập tràn hoài nghi với thế giới, không ngừng đứng ở góc độ cái ác để phán đoán lòng người.


Nhưng lần này Tống Trăn lại lắc đầu phủ định phỏng đoán của cô. “Không phải, có lẽ nó được người ta cứu.”


Kết luận hoàn toàn trái ngược khiển Quý Thiến bỗng dưng trợn tròn hai mắt, lộ rõ vẻ không tin.


“Chó của nhà bọn họ được nhốt trong sân ư? Cô biết không?”


Quý Thiến gật đầu đáp: “Đúng là nhốt trong sân, có lúc tôi đi dạo ngang qua, Mao Mao thường chào hỏi với nó qua hàng rào, còn có thể nhìn thấy chuồng của nó nữa. Thực ra chú chó này rất đẹp, giống như con lạc đà không bướu vậy đó, lông mềm mại như mây, lúc đó tôi còn rất thích.”


“Chuồng chó?”


“Ừm, một căn nhà bằng gỗ nhỏ, khá hoành tráng.”


“Có chuồng chó, tại sao chú chó còn bị nhốt trong lồng?” Tống Trăn về cằm suy nghĩ, sau đó hỏi Quý Thiến: “Khi nào thì chó nhà cô bị nhốt trong lồng?”


“Hôm nay lúc tôi dọn vệ sinh thì nhốt nó vào lồng, để tránh nó phá phách, còn có…” Cô đột nhiên nhớ đến chuyện hôm trước Ha Ha bị kẹt bèn bảo: “Không phải ai cũng giống anh đầu, đem nhốt Ha Ha ở trong xe, như vậy không an toàn chút nào, lúc ngồi xe Mao Mao nhà tôi đều thắt dây an toàn chuyên dụng, nếu có người ôm nó thì không cần phải buộc, như vậy nó có thể thò đầu ra ngoài hóng gió, nhưng cũng có người thích cho vào lòng để ở cốp xe, nhất là những con chó to.”


Tống Trăn không am hiểu về chó như Quý Thiến nên chỉ gật gù, trong lòng nảy ra một phỏng đoán. “Ai, anh nói mấy cái này làm tôi rối quá, rốt cuộc là thế nào vậy?” Quý Thiến không khỏi sốt ruột hỏi, từ đầu đến cuối đều là Tống Trăn dẫn dắt suy nghĩ của cô, khiến cô quay mòng mòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK