Xem ảnh 1
Tống Trăn chiếu đèn pin lên tấm da ở gần nhất, đứng ngay phía trước nó.
Đó là một lớp da được lột gần như hoàn chỉnh không sứt mẻ gì, hình dáng giống như một con dơi đang giang cảnh, thậm chí phần da đầu không có một lỗ thủng nào, được lột ra một cách hoàn hảo, chỉ duy nhất trên bốn chân có hai cái lỗ, và phần lông trên bề mặt trông không được ưa nhìn cho lắm.
Trên lớp lông màu trắng phủ một lớp bụi đã tích tụ nhiều năm, nhuộm thành màu xám xịt, nếu Tống Trăn không phải đi thì hoàn toàn không thể nhận ra được màu ban đầu của nó.
Tống Trăn vuốt nhẹ trên lớp lông, đầu ngón tay có cảm giác dinh dính, không hề mềm mại như tưởng tượng, đột nhiên tay anh chạm phải thứ gì đó lạnh lẽo, vạch ra nhìn mới biết là một cây đinh thép.
Dường như đã nghĩ ra điều gì đó, anh rụt tay về lùi ra sau một bước, quan sát tẩm da treo trước mặt, sau đó quay lại hỏi Lưu Long: “Anh có cảm thấy những tấm da bị đóng đinh trên tường này giống như đang phải chịu một loại cực hình nào đó không?”
Lưu Long dùng ngón cái và ngón trỏ về cằm, suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: “Đúng là giống thật.”
“Trong số xác chó ở bên ngoài vườn lúc nãy, có cái chưa thối rữa hết, có thể nhìn ra chúng bị thiếu mất bốn chân, vừa hay khớp với hình dáng của những tấm da lông này. Đồng thời, cách thức nạn nhân bị lột da cũng rất giống mấy tấm da treo trên tường, bởi vậy thủ đoạn gây án của hung thủ giống như một loại sao chép, điểm duy nhất không tương đồng đó là hung thủ giữ lại khuôn mặt của nạn nhân.”
Tại sao lại giữ nguyên khuôn mặt? Để nói cho bọn họ biết thân phận của nạn nhân? Hay là hung thủ muốn truyền đạt thông tin gì khác?
Tống Trăn nheo mắt, mi tâm nhăn lại thành một ngọn núi nhỏ.
“Đội trưởng Tổng, pháp y sẽ tới ngay bây giờ.” Thẩm Mẫn Vinh gọi điện xong đi tới. “Không có phát hiện gì à?” Tống Trăn hỏi.
Thẩm Mẫn Vinh lắc đầu: “Không, ngoại trừ thức ăn cho chó của gia đình họ tương đối giống với chất cặn bã còn lại trong dạ dày chó ra thì không thu hoạch được gì nữa, nhưng đó là loại thức ăn cho chó rất phổ biến, nên cũng chẳng nói nên điều gì.”
đồ?” Tống Trăn nhíu mày, không cho ý kiến.
Thẩm Mẫn Vinh nhất thời bị thái độ của anh làm cho bối rối, không nên được đành mở lời hỏi: “Đội trưởng Tổng, người phụ nữ kia có gì không ổn à?”
“Vậy là không có gì không ổn à?” Tống Trăn hỏi ngược lại, bình tĩnh nhìn Thẩm Mẫn Vinh.
Bị nhìn trực diện thế này, Thẩm Mẫn Vinh tự dưng cảm thấy chỉ số IQ của mình không đủ dùng, vội sốt ruột nói: “Ai da, đội trưởng Tổng à, anh đừng lấp lửng nữa, mau nói cho tiểu đệ này biết đi mà.”
“Anh nghĩ kỹ lại quần áo của cô ta xem. Bảo cảnh sát mời cô ta đến Cục hỗ trợ điều tra, chốc nữa chúng ta tới Đào Hoa Viên xem thế nào.”
Dù đã được gợi ý như vậy, nhưng Thẩm Mẫn Vinh vẫn mờ mịt không nghĩ ra đầu mối, có điều nếu đội trưởng Tổng đã đồng ý lát nữa sẽ đi xem thì lát nữa đi là được rồi, dù sao cũng bám càng được người lợi hại thế này, không lo không giải quyết được vụ án!
Mấu chốt là nếu con dâu của bà cụ kia có vấn đề, vậy thì chuyện bên này là sao đây!
Cho dù có bám càng được, Thẩm Mẫn Vinh vẫn thấy thấp thỏm không yên, đây là vụ án ác liệt nhất, đẫm máu nhất và kinh khủng nhất mà anh ta gặp phải, rốt cục người bên Cục thành phố bao giờ mới đến tiếp nhận cơ chứ, con tim nhỏ bé của anh ta không chịu nổi sức ép này nữa rồi.
Cũng may, rất nhanh Tống Trăn đã đưa ra phương hướng cho anh ta.
“Đây là vụ án giết người có chủ định, được chuẩn bị từ trước, hung thủ không chỉ quen biết nạn nhân, mà còn biết những việc nạn nhân làm với đám chó. Tầng hầm được cải tạo lại cùng với những trang bị được chuẩn bị này, hiển nhiên không thể hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều.”
“Đội trưởng Tổng, chờ chút đã! Để tôi ghi chép lại!” Tổng Mẫn Vinh lập tức lấy sổ tay tùy thân ra, vội vã kéo Lưu Long lại soi đèn cho mình. Tống Trăn đang chuẩn bị nói tiếp, chợt trông thấy động tác kéo Lưu Long của Thẩm Mẫn Vinh, hai mắt lập tức sáng ngời! “Khoan đã!” Anh hô lên làm Thẩm Mẫn Vinh và Lưu Long cùng giật mình.
Thấy anh chau mày suy nghĩ, Thẩm Mẫn Vinh và Lưu Long đều không dám cất tiếng hỏi, sợ quấy rầy đối phương.
Nếu như… nếu như không phải hung thủ cố ý giữ lại khuôn mặt của nạn nhân, mà là vì điều kiện không cho phép thì sao? Gió bão gây mất điện đột ngột, trong tình huống thiếu ánh sáng, hung thủ mới từ bỏ phần khó khăn nhất?
Giả thiết suy đoán được thành lập, lúc mất điện, sức gió cũng rất mạnh, nếu hung thủ không muốn ra ngoài tự tìm đường chết vậy thì hẳn chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ở lại trong biệt thự. Khi không biết được mức độ chống thấm của tầng hầm trong nhà nạn nhân thể nào, nhất định hung thủ sẽ hướng đến chỗ cáo, lựa chọn một nơi an toàn bí mật để ẩn nấp.
Tống Trăn xoay người lại lập tức sải bước đến chỗ cầu thang.
“Đội trưởng Tổng!” Thẩm Mẫn Vinh hô lên, định cất bước đuổi theo, vội vàng quay lại dặn dò Lưu Long: Cậu ở lại đây chờ, người bên Cục thành phố sắp tới rồi.”
Lưu Long: “…”
Bảo anh một mình ở lại đây cùng với thi thể và đám da lông kia… thì quá bằng giết người mà!
Lúc này Thẩm Mẫn Vinh đi một mạch theo Tống Trăn lên lầu. Tống Trăn bước qua những chướng ngại vật trên mặt đất, đi thẳng đến căn phòng phía bên hông. Quả nhiên, trên tay nắm cửa của phòng chứa đồ bên trong vẫn còn lưu lại vết máu.
“Tập trung thu thập căn phòng này, rất có khả năng hung thủ đã ở bên trong mấy tiếng đồng hồ, ngoài ra, liên hệ với chủ nhiệm Ngụy, xem có thể lấy được đoạn video giám sát ngày hôm qua không?”
Mặc dù không biết làm sao ra được kết luận này, nhưng Thẩm Mẫn Vinh là một người chấp hành rất tốt, anh ta ngay lập tức đi sắp xếp.
“Hung thủ rất chuyên nghiệp, mặc dù không theo ngành y, nhưng chắc chắn cũng từng học qua y học lâm sàng, cách thức chặt tay chân giống hệt như cách nạn nhân đối xử với đám chó, nhưng phương pháp xử lý lại rất thô bạo, chứng tỏ trong cuộc sống hung thủ là một kẻ bộp chộp, dễ nóng nảy hoặc thiếu tính nhân nại.”
“Liệu có khả năng nạn nhân túm được hắn, trong móng tay còn sót lại vật chứng, cho nên hung thủ mới lựa chọn chặt tay, đồng thời chặt luôn chân để làm rối loạn phương hướng của chúng ta không?” Thẩm Mẫn Vinh bày tỏ nghi hoặc của mình.
“Nét mặt của người chết rất bình tĩnh, có lẽ đã bị tiêm thuốc từ trước, anh ta hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, thế nên điều đó là không có khả năng. Hơn nữa những mảnh da trên tường, chỗ tứ chi đều có lỗ, thế nên chặt đi tứ chi hắn là việc làm cổ ý.”
Ánh mắt Tống Trăn chuyển từ nhân viên cảnh sát thu thập bằng chứng sang bên phía phòng khách, cuối cùng dừng lại ở người đàn ông cao gầy đang đứng trước cửa phòng khách. Nhìn theo ánh mắt người đó liên bắt gặp bức ảnh đen trắng lung lay sắp rớt ở trên tường.
“Tôi đi hỏi thăm một chút.”