Xem ảnh 1
Nhìn bóng dáng Quý Thiến dũng cảm xông về phía trước, Tống Trăn có chút hiểu kỳ, từ biểu hiện tối hôm qua của cô mà nói thì Quý Thiến không phải người hiếu kỳ lắm, thế nhưng hôm nay cô lại đi theo người của đội cảnh sát từ dưới lầu qua Tử Trúc viên, giờ lại dẫn đường cho mình, rốt cuộc là điều gì khiến cô chấp nhất như vậy?
Chẳng lẽ là… chó?
Nghĩ tới đây, anh đột nhiên nhớ tới nét mặt cùng động tác vô thức rụt chân của Quý Thiến khi nói đến bà cụ đã chết cùng con chó kia. Ánh mắt di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cổ chân trắng nõn xinh đẹp của cô, quả nhiên, nơi đó có vết sẹo không nông cũng không sâu.
“Cô từng bị con chó mà nạn nhân nuôi cắn.” Tống Trăn chợt lên tiếng.
Quý Thiến bất thình lình nghiêng đầu thì thấy anh đã đi tới bên cạnh mình, hai con mắt sắc bén như điện, chòng chọc nhìn cô.
Anh dùng một câu khẳng định, chứ không phải nghi vấn.
Quý Thiến không biết tại sao đột nhiên tim cô đập dồn, có lẽ là bởi vì đã quá lâu, giờ đột nhiên bị người ta nhắc tới, mà một người trong cuộc lại trùng hợp chết không rõ ràng, hoặc có lẽ do ánh mắt Tống Trăn quá có tính xuyên thấu, khiến cô cảm thấy mình chẳng có bí mật gì.
Cảm giác hốt hoảng này khiến cô rũ mắt theo bản năng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu thừa nhận.
“Chuyện xảy ra khi nào? Có thể kể chút được không?” Tống Trăn nhận ra mình hỏi như thế quá mức đường đột, bèn tự giác hạ giọng.
Quý Thiến cảm giác được rõ ràng giọng điệu của anh có thay đổi, bèn ngước mắt nhìn anh, còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào đã nghe Tiểu Lâu kinh ngạc hộ lên: “Cái gì! Chị Thiển, thì ra chính là con chó đó cắn chị! Sao chị không nói với em, lúc trước người nhà kia còn sừng sộ như thế!”
“Chị, ài…” Quý Thiến cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Tiểu Lâu kinh ngạc lại không cam lòng, nhìn cô như vậy càng không nhịn được lên tiếng bất bình: “Ba tháng nay em nghỉ hai lần, lần đầu tiên nghỉ phép là chị bị con chó đó cắn, bắp chân còn lưu lại sẹo, lúc ấy vết thương vẫn còn hở, lại không thể xử lý bằng kem che khuyết điểm, nên không thể nào quay quảng cáo theo lịch hẹn, còn bồi thường một khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng, lần thứ hai nghỉ phép chính là lần này, lại gặp phải bão, may mắn người không có việc gì, kết quả lại liên quan đến cái nhà này, toàn thứ gì không đâu!”
Thì ra còn có chuyện này, Tống Trăn nhìn về phía Quý Thiến,
Quý Thiến kéo Tiểu Lâu, ở trước mặt người ngoài, có một số việc cô không muốn nói nhiều. Tiểu Lâu bĩu môi hạ giọng, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Mấu chốt là thái độ của nhà đó sau khi chó nhà mình cần người thực đúng là… Chị, tuy rằng người đã chết, nhưng cái gì nên nói vẫn phải nói.”
“Cậu không sợ buổi tối bà cụ tới tìm cậu à?” Quý Thiến dọa cậu.
Tiểu Lâu vừa nghe thể lập tức sun vòi, nhăn nhó: “Chị, chúng ta về đi…” Thật sự là càng nói càng sợ!
Ai ngờ lại nghe Tống Trăn cất tiếng: “Muộn rồi, biết vì sao người phát hiện ra bà ấy không phải ai khác mà chính là cậu không?”
Tiểu Lâu tròn mắt hoảng sợ nhìn anh, chậm rãi lắc đầu.
“Bởi vì bà ấy chọn cậu là muốn nói với cậu rằng, cậu nhất định phải giải oan cho bà ấy, nếu không…” Tống Trăn cố ý hạ thấp giọng dọa dẫm: “Bà ấy sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.” “Chị Thiến…” Tiểu Lâu núp ra sau lưng Quý Thiến, một tay túm chặt cô, một tay che tai, như sắp khóc đến nơi.
Quý Thiến thấy Tiểu Lâu sắp dán cả lên lưng mình rồi, lại nhìn sang Tống Trăn giả bộ nghiêm trang nói bậy, không khỏi đau đầu, nhưng cũng có chút buồn cười.
Chắc chỉ có cái đồ nhát gan Tiểu Lâu này, mới tin mấy lời bịa bừa của Tống Trăn là thật thôi?
Tuy vậy cô vẫn hung hăng trừng Tống Trăn một cái, sau đó đẩy Tiểu Lâu ra, lớn tiếng nói: “Được rồi! Đàn ông đàn ang, sợ cái gì mà sợ! Trong cái điệu bộ này của cậu, chắc hôm nay không đi xem thì trong lòng cũng không thoải mái được đâu, chị bằng bây giờ chúng ta cùng đi xem sao, OK?”
Tiểu Lâu rơi vào tình cảnh không trâu bắt chó đi cày, tức đến phòng má, nhưng vẫn đành phải gật đầu.
Tống Trăn nhìn dáng vẻ cô hù Tiểu Lâu, không khỏi nhướn mày, kẻ tám lạng người nửa cân, không ngờ cô nàng này cũng chẳng thua kém mình là mấy đầu.
Quý Thiến ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt như cười như không của anh, lập tức trừng mắt, tên kia, dọa người ta sợ rúm ró còn không thèm áy náy lấy tí nào hả?
Nhưng mà ánh mắt của Tống Trăn tựa như đang đáp lại: Như nhau thôi.
Quý Thiến bực mình, dứt khoát không thèm nhìn nữa, lôi kéo Tiểu Lâu đi về phía trước.
“Chuyện cô bị chó cắn còn chưa nói đầu.” Tống Trăn ở phía sau nhẹ giọng hộ.
Quý Thiến dừng bước, quay đầu lườm anh một cái, nhưng phát hiện ánh mắt anh đã không còn vẻ trêu ghẹo, đùa cợt lúc trước, mà trở nên tập trung, nghiêm túc, thể hiện cho người khác biết rằng anh đang nghiêm túc nói chuyện này với cô.
Cô vô thức liếm môi, trầm mặc một lát mới trả lời: “Vừa đi vừa nói đi.”
“Được.”
Dường như đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc đó, bước chân Quý Thiến chậm lại.
“Chắc đại khái là khoảng hai tháng trước, tối hôm đó thời tiết khá đẹp, tôi dẫn Mao Mao xuống lầu đi dạo. Tôi thường dắt chó đi dạo vào ban đêm, đeo khẩu trang, buổi tối cũng không cần lo có người nhận ra, tương đối thoải mái. Hôm đó mấy bạn bè nuôi chó chúng tôi tình cờ gặp nhau trên bãi cỏ ven hồ, có một con Golden Retriever, tên là Miza, có bộ lông bóng mượt rất đẹp, chủ của nó nói ngày nào nó cũng phải ăn hai quả hạch đào với một quả táo, thêm một chai sữa bò nữa, còn có một con Na Uy hung dữ, ừm, thực ra tôi hơi sợ nó, với một con Husky, mới hơn nửa tuổi, nhưng cái đầu khá to…”
Nói đến chó, Quý Thiến cảm thấy mình có thể nói là ba ngày ba đêm, cô không biết chủ nhân của những chú chó kia, mọi người đều và nuôi chó nên mới quen nhau, không thể nói là hiểu biết rõ hết từng con một, nhưng tên và tính cách cơ bản thì cũng nắm bắt được đại khái.
Tống Trăn vốn muốn nhắc nhở cô nói trọng điểm, nhưng khi chạm vào ánh mắt xa xăm pha nét ‘hiểu rõ như lòng bàn tay hưng phấn kể chuyện của cô, anh đột nhiên nhận ra, cô không phải phạm nhân của mình, cũng không phải nhân chứng quan trọng trong vụ án, cô chỉ là hàng xóm của mình thôi, có lẽ anh cần phải coi đây là một cuộc trò chuyện bình thường nhất giữa hai người hàng xóm.
Hơn nữa ánh mắt của cô khiến anh hồi tưởng lại tối hôm qua… sự mềm mại dịu dàng lúc cô ôm chú chó lau lông cho nó, không hiểu sao nét mềm mại ấy lại va vào trái tim anh.
Thật đúng là ngốc mà, nhớ lại cảnh bị chó cắn còn có thể vì chó mà tưởng nhớ tới hương vị ngọt ngào?
nhận làm rồi, bên hồ gần nh
Quý Thiến hoàn toàn không biết giờ phút này Tống Trăn đang nhìn mình chăm chú, cô tự nhiên tiếp tục hăng say kể: “Lúc đó đã muộn lắm rồi, bên hồ gần như không có người, chú chó Na Uy rất muốn chơi đùa cùng đồng bọn, nhưng lại bị chủ nhân nhà mình dắt, cho nên chỉ có thể ước ao đứng nhìn. Miza, chính là con Golden kia cùng Husky hào hứng điên cuồng lăn qua lăn lại trên bãi cỏ, còn cần tai nhau, nhóc con nhà tôi thì giống như ngài đội trưởng rối rắm, ở bên cạnh sủa ăng ẳng không ngừng. Sau đó một con Bedlington xông vào, chính là con Pudding hôm nay, bà con nhanh chóng điên cuồng lao vào quần ẩu, thậm chỉ Golden còn phát ra tiếng gầm gừ, trước sau nhào tới, chủ nhân của Husky có chút lo lắng, dù sao Husky trông thì to xác nhưng tuổi còn rất nhỏ, cho nên dắt nó ra, cuối cùng chỉ còn lại Golden và Bedlington lăn lộn.”
au nhào tới, chủ nhân
không ngừng. Sau đó một chính là con Golden kia cũng
Quý Thiến hồi tưởng lại đêm đó, biến cố xảy ra trong tích tắc, quá nhanh khiến cô không kịp phản ứng.