vào, xua tan hơ3i nóng trên mặt.
Chắc cú là đầu óc cậu không tỉnh táo rồi, thế mà lại…
Trái tim thình thịch đập cuồng lo1ạn, chỉ có cậu biết rõ, nhịp đập này có gì khác với bình thường.
Đã từng đi đua xe đêm, chơi đùa với tốc độ sinh t9ử, nhưng nhịp đập phập phồng kịch liệt mà loại hình thể thao
tốc độ đó mang lại hoàn toàn khác với nhịp tim rối loạn điên 3cuồng hiện tại.
Là một người trưởng thành hai mươi tuổi, có lẽ bởi vì là người nhỏ tuổi nhất trong đám anh chị em 8cùng lứa, cho
nên tất cả mọi người đều theo bản năng coi cậu là thằng nhóc, nhưng cậu biết, cậu không phải.
Cậu là một người đàn ông, mặc dù không được tính là trưởng thành chín chắn trong mắt bọn họ.
Nhưng vừa rồi, cậu thấy được gì trong mắt Qúy Thiển?
Đó là một sự tôn trọng đối với người đồng lứa, là coi cậu như một người đàn ông mà đối đãi.
Ánh mắt như vậy, là một loại tán thành, mà sự công nhận và khẳng định ấy đã gợi dậy khát khao trưởng thành và
được đối xử ngang hàng ẩn sâu trong lòng cậu.
Cậu muốn nói với tất cả mọi người rằng, cậu không còn là trẻ con nữa! Cậu cũng có thể dựa vào năng lực của mình
để bảo vệ người khác! Trái tim đập dữ dội.
Dần dần, ánh mắt nóng rực của cậu bắt đầu trở nên kiên định.
Bàn tay chống trên lan can cũng dần dần nắm chặt.
Cậu muốn trưởng thành, muốn lột xác thành một người đàn ông chín chắn, một người đàn ông có năng lực mạnh
mẽ để bảo vệ cô ấy.
Mà cô ấy ở đây, tất nhiên là Qúy Thiển.
Đưa tay sờ chỗ trái tim đập, Nhan Hựu biết, giờ khắc này cậu rất bình tĩnh.
Cậu muốn ngả bài với anh trai mình.
Ngay khi cậu nghĩ đến đây thì di động đột nhiên kêu vang.
Là anh trai cậu!
Trong phút chốc, xém tí nữa cậu đã không cầm chắc điện thoại di động, giật mình tóm tắt vài cải trên không, mới
không để điện thoại rớt xuống biển!
“Em ở đâu?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của Nhan Kỳ.
Nhan Hựu giật mình, dũng khí vừa mới tích lũy bị gió biển đánh tan sạch sẽ trong nháy mắt. “Em… em ở bên ngoài
nhà hàng Nhật Bản đặc biệt trên tầng hai, 2, anh à, em muốn lên bờ trước.”
“Lên bờ trước? Đã nói là 10 giờ chúng ta sẽ cùng ngồi ca-nô về rồi cơ mà?” Nhan Kỳ có chút không vui, cho rằng
nhóc con Nhan Hựu này lại muốn bày trò gì đó. Nhan Hựu nghe giọng điệu là biết anh bực rồi, trước đây ở trước
mặt anh trai, cậu luôn không có bất kỳ bí mật nào, thế mà lúc này lại không hề giải thích gì, chỉ lập lờ đáp: “Em có
chút việc, tóm lại em lên bờ đợi
anh.”
Nói xong, cậu còn trực tiếp cúp điện thoại.
Nhan Kỳ nhìn di động, câu Chờ đó, anh đến tìm em’ kẹt cứng trong cổ họng. Anh ta nhạy cảm đoán được hắn là đã
xảy ra chuyện gì rồi, bèn lập tức gọi điện cho Tần Phong. Nhan Hựu nào ngờ, Tân Phong bảo cậu đến boong tàu
tập hợp, lại thấy anh trai mình cũng tới tìm! Vốn vừa mới đi tới boong tàu, trông thấy Tần Phong đỡ Qúy Thiển đi
đằng trước, cậu đang cân nhắc xem nên tới bắt chuyện thể nào, thì đột nhiên bị anh trai gọi lại.
“Nhan Hựu!” Hệt như khi còn bé phạm lỗi bị bắt vậy, Nhan Hựu nghe thấy giọng điệu lạnh tanh này, tự dưng thấy
hơi sợ.
Cậu trù trừ giây lát, rốt cục vẫn xoay người, gọi một tiếng ‘anh’.
Nhìn gương mặt của anh trai còn đen hơn bóng tối, lạnh hơn cả khối băng, cậu giật mình đánh thót, bỗng thấy hối
hận vô cùng vì hành vi cúp điện thoại vừa rồi của bản thân.
“Nhan Kỳ, mau qua đây.”
Đúng lúc này, Tần Phong đột nhiên gọi to, thì ra là anh nghe thấy tiếng ở phía sau nên dừng lại.
Nhan Kỳ nhìn về phía Tần Phong, nghĩ đến tình huống bất ngờ mà anh miêu tả trong điện thoại thì nhíu mày, tạm
thời bỏ qua cho Nhan Hựu, sải bước đi về phía Tần Phong.
“Sao thế này?” Nhìn thấy Qúy Thiển sắc mặt tái nhợt được anh đỡ, Nhan Kỳ hỏi.
“Đỡ không nối, cậu vào thay đi.” Tần Phong bỗng tự dưng nhét Qúy Thiến sang cho anh ta.
Nhan Kỳ: “…” Qúy Thiển: “…”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Phong, Qúy Thiễn đột nhiên rất muốn chọc đui luôn hai mắt mình, cô đúng là kết bạn không cần
thận mà!
Ảnh đế Tần à, khí phách lúc anh một cước đạp cửra khi nãy đầu rồi? Còn nói anh đỡ không nổi, cô thì nặng được bao nhiêu?! Còn
nữa, vì cái đếch gì mà lại giao cô cho người cô không quen thể hà!