Xem ảnh 1
Người đàn ông liếc nhìn cô, có chút hứng thú, khóe môi bỗng nhếch lên mỉm cười, giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn, thoáng chốc lộ ra rồi biến mất, nhanh đến mức Quý Thiến phải nghi ngờ mình có bị ảo giác hay không.
“Ừm.”
“…”
Ừm là sao?
Quý Thiến thầm than trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ gì, cảm xúc trên mặt chuyển thành kinh ngạc và khâm phục, cô chỉ vào sạc dự phòng anh để trên bàn, ngạc nhiên nói: “Anh mang theo nhiều đồ vậy hả, còn có cả sạc dự phòng!? Vừa nãy tôi vốn định mượn điện thoại của anh, nhưng bây giờ… có thể cho tôi sạc nhờ chút không?”
Người đàn ông chau mày, liếc nhìn Quý Thiến một cái. Ánh mắt đó như thể đang thăm dò, lại giống như chỉ là thờ ơ lướt qua.
Tim Quý Thiến như nảy lên tận họng.
Cho dù bây giờ vẫn còn tín hiệu, cô cũng không dám mượn điện thoại của anh đâu.
Loại người nào mà thường mang theo súng bên người, trừ quân đội cảnh sát ra, chỉ còn những phần tử phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thôi, hơn nữa… đa phần là những kẻ hung ác tàn bạo.
Trước khi chưa làm rõ được thân phận của đối phương, chiếc điện thoại tượng trưng cho bí mật và thân phận đó, cô có mấy lá gan mà dám hỏi mượn. Mặc dù cô đã diễn nhiều vai ngốc bạch ngọt, nhưng điều đó không có nghĩa là cô não ngắn, dù cô nghiêng về phía gã đàn ông kia là người tốt, nhưng ngộ nhỡ cô đoán sai thì sao?
Trong lúc cô còn đang lo lắng bất an, đột nhiên nghe thấy người đàn ông kia lên tiếng: “Cứ tự nhiên.”
Nói xong, người đàn ông lại cúi đầu đọc sách tiếp, tay trái nắm lại, ngón trỏ và ngón cái miết vào nhau như thể đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Người này thật bí ẩn.
Quý Thiến vừa sạc điện thoại vừa nghĩ, nhưng nghĩ đến cây súng trong tay người đàn ông nọ, cô lập tức cấm mình không được nghĩ xa thêm.
Tò mò hại thân, lúc này đây điều cô cần phải làm là ra vẻ một cô nàng “ngốc bạch ngọt”.
Sau khi sạc điện xong khởi động lại máy, Quý Thiến thử liên hệ với người nhà, nhưng tín hiệu bị gián đoạn, cô cũng đành bó tay.
Trong tình trạng bị ngăn cách với thế giới như này, thậm chí cô còn phải giữ bình tĩnh, không thể biểu lộ ra một chút sợ hãi nào đối với nỗi nguy hiểm và cái chết, bởi vì có nhiều lúc, thường là do người bị hại tỏ ra sợ hãi mới khơi dậy tính hung bạo của kẻ phạm tội.
Nến cháy rất nhanh, người đàn ông lại thay một cây nến khác, chớp mắt đã là mười giờ rưỡi đêm.
Sau khi ngáp liên tục mấy cái, người đàn ông hỏi lại cô lần nữa: “Buồn ngủ chưa?”
Quý Thiến giống như trước, theo bản năng lắc đầu, cô thật sự buồn ngủ rồi, nhưng nào dám đi ngủ, vì thế không dám nhận.
Lần này người đàn ông không giống lúc trước tiếp tục đọc sách không để ý đến cô, mà đi tới bên cạnh ba lô lấy ra một chiếc túi ngủ được gấp gọn, đưa tới trước mặt Quý Thiến.
“Đi ngủ đi, tôi canh cho.”
Quý Thiến ngước mắt lên, xua tay vội nói: “Không cần đâu.”
“Sạch đó, chưa dùng đến.”
Quý Thiến có chút kinh ngạc, do dự đưa tay ra: “Vậy còn anh thì sao?”
Người đàn ông chỉ vào quyển sách, không nói gì nữa.
Sách gì mà lại hấp dẫn như vậy, hơn nữa làm gì có ai thức cả đêm để đọc sách?
“Tôi…”
“Cô sợ cái gì?” Người đàn ông đột ngột hỏi.
“Hả, không, tôi ngại thôi, sao có thể để anh… thật ra cũng hơi sợ một chút, lần đầu tiên gặp cơn bão khủng khiếp thế này.”
Quý Thiến cố tình ấp úng trả lời, dù sao người ta cũng đã nhìn ra nỗi lo sợ của cô, cô cũng không việc gì phải che giấu, chỉ có điều không thể cho anh ấy biết được điều cô e sợ thật sự là gì mà thôi.
“Thật không?” Người đàn ông hỏi ngược lại, trong lúc Quý Thiến lo lắng bất an, anh ấy đột nhiên mỉm cười. Mặc dù bộ râu quai nón đã che lấp đi nụ cười của anh ấy, nhưng cũng không ngăn được ý cười trong mắt.
Một anh chàng thô lỗ như vậy bỗng nhiên mỉm cười, trong chốc lát Quý Thiến không hề cảm thấy phản cảm, ngược lại còn có cảm giác, nếu như anh ấy cạo đi bộ râu, không chừng thật sự rất đẹp trai, bởi vì xương hàm và xương chân mày của anh ấy nhìn thế nào cũng thấy giống một người đàn ông khôi ngô.
Nhưng bộ râu đã che đi hết cả khuôn mặt rồi.
“Có tên nhóc này trông chừng rồi, cô còn sợ gì nữa?” Anh ấy chỉ vào Mao Mao đang nằm bò bên cạnh chân cô.
Cũng đúng ha. Trông thấy Mao Mao lập tức dựng đứng tai lên như cảnh giác, Quý Thiến cũng không nhịn được bật cười, trong lòng bỗng thấy thoải mái hơn.
Tự dưng phải ở một nơi lạ lẫm, cùng với một người xa lạ, trong thời tiết bạo ngược thế này, quả thật cô đã quá căng thẳng rồi.
Người đàn ông này là hàng xóm của cô, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, với năng lực của anh trai Quý Huyên, người này chắc chắn sẽ bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi. Cô cũng cần cảnh giác nhưng không nhất thiết phải thần hồn nát thần tính như vậy.
Với tay nhận lấy túi ngủ, cô cảm ơn rồi đi thẳng vào chiếc lều đã dựng sẵn.
“Nếu như lúc đó cô ấy có được sự cảnh giác như cô, có lẽ…”
“Anh nói gì cơ?” Quý Thiến không khỏi ngoái đầu lại.
“Không có gì.” Người đàn ông lắc đầu, sau đó cầm sách lên, nhưng không đọc tiếp được nữa.
Với năng lực của anh, dù có kỹ năng diễn xuất giỏi cỡ nào, anh cũng có thể nhận ra được cảm xúc thật sự phía sau lớp mặt nạ, bởi vì dù có che giấu giỏi đến đâu cũng có một giây phản ứng. Thế nhưng anh lại không vạch trần cô.
Nếu như lúc đó cô ấy cũng có thể cảnh giác được như vậy, có lẽ… Chung quy, cũng là do anh không bảo vệ được cô ấy.
Sau khi chui vào trong lều, mặc dù Quý Thiến làm ra vẻ đã ngủ say, nhưng cô lại cố nén cơn buồn ngủ xuống.
Không biết tại sao, bóng lưng vừa nãy của người đàn ông kia cùng với nét mặt khi quay lại nói với cô “không có gì”, bất giác khiến cô cảm thấy đau thương. Có lẽ, anh ấy mang trong lòng tâm sự.
Hai nhóc con nằm bên cạnh tay cô lại rất yên lặng.
Giống như một ngọn đèn, Quý Thiến không thể giao sự an toàn của mình cho một người đàn ông có thể gây nguy hiểm cho mình được. Vì thế trong sự tĩnh mịch, cô càng cảnh giác, giằng xé hơn, nhưng cuối cùng, cô đã đánh giá quá cao khả năng tự chủ của mình, cô vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ mà thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, mọi thứ rối loạn hỗn độn.