Xem ảnh 1
“Lúc đó không sao thật mà! Quần không bị rách, vết thương cũng không bị trầy da, chỉ có vết răng hơi sâu, trông hơi đáng sợ chút thôi. Tôi còn soi đèn xuống nhìn, sau đó chủ nhân của con Bedlington, cũng chính là bà lão bị chết ngày hôm nay, bà ấy mới nói, ai da Pudding nhà tôi không thể nào cắn người vậy đầu, nó ngoan lắm! Chắc chắn không phải Pudding nhà tôi, không biết cho nhà nào mà độc mồm thế!”
Cho đến tận hôm nay, Quý Thiến nhớ lại vẻ mặt chanh chua của bà ấy lúc chối bỏ trách nhiệm, cảm giác như nuốt phải ruồi vậy.
“Thế còn chủ nhân của con Golden Retriever đâu? Có cãi lại không?”
“Miza ngoan như vậy, chủ của nó cũng đầu nhận là chó nhà họ, thế nên lúc đó anh ta chỉ nói lại một câu “Bà mà chúng ta xem người ta có sao không đã, sau đó quay lại hỏi tôi có sao không, thấy tôi lắc đầu nói không sao mới hỏi tôi có nhìn thấy rõ là chó nhà nào không? Nói thật lúc đó hỗn loạn quá, tôi thật sự không thấy rõ, hơn nữa tôi còn bị cận thị, nhưng vị trí khi ấy, tôi cảm giác hẳn là mình bị con Bedlington cằn.” Quý Thiến cũng rất bất đắc dĩ về chuyện này.
“Cô thân với chú chó Golden Retriever kia hơn.” Tống Trăn nói một cách khẳng định: “Cô nhắc đến tên nó nhiều hơn, còn khi nói đến Pudding cô chỉ dùng tên giống chó gọi nó thôi.”
Quý Thiến ngạc nhiên với sự nhạy bén của anh, cũng không giấu giếm gật đầu đáp: “Đúng thế, tôi quen thân và thích Miza hơn, bởi vì hầu như lần nào xuống tầng tôi cũng gặp Miza. Anh biết không, tính tình Mao Mao không tốt lắm, nó muốn trèo lên Miza, nhưng Miza không cho, nó bèn tức giận quay ra sủa đối phương, sau đó vì tôi luôn chơi cùng với Miza nên nó ghen, còn cắn Miza nhà người ta một cái, nhưng Miza không tức giận, chỉ nhìn thấy nó là trốn đi.”
Nhắc đến Mao Mao hung hãn nhà mình, Quý Thiến cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng hết cách rồi, dù gì cũng là chủ nhà mình, có điều để mà so sánh thì Miza thực sự rất ngoan!
“Tôi ở cùng Miza lúc nó lên cơn, cả cánh tay bị nó ngoạm lấy nhưng nó không hề cắn bừa, chỉ trét lên tay tôi một đống nước miếng thôi. Hơn nữa, cơ thể hơn ba mươi cân của nó khi đứng lên bả vai người làm thân quả thực khiến người ta không chống đỡ nổi. Thế nên tôi tin rằng không phải là Miza. Nhưng đúng như anh nói, mặc dù tôi hiểu Miza, cho dù tôi cảm thấy vị trí của chú chó Bedlington dễ cắn mình hơn, nhưng tôi không cách nào bắt chủ của chú chó đó chịu trách nhiệm, hơn nữa lúc đó tôi thực sự thấy cũng không sao cả.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó bà lão ấy dẫn theo Pudding làu bàu với chủ nhân của chú chó Na Uy, một mực khăng khăng rằng không thể nào là chó nhà bà ấy cằn. Tôi cảm thấy bà ấy cứ càm ràm như vậy thật phiền phức, hơn nữa chân cũng không bị đau đớn gì, nên bảo rằng không sao rồi ôm chó đi luôn. Chủ của Miza vốn định đi cùng với tôi, nhưng lại bị tối từ chối khéo, nói là người yêu mình đang đợi nên anh ta cũng không kiên quyết đi theo nữa. Tôi đã từng bị chó cắn vài lần rồi, coi như là có kinh nghiệm, lúc đó bèn tới hiệu thuốc mua cồn i-ốt. Sau khi về nhà dùng xà phòng rửa sạch, xả nước xong rồi mới cảm thấy là lạ, bên trong vết thương bắt đầu rỉ máu, tím tím đỏ đỏ, xung quanh còn xanh một mảng. Tôi sợ nhỡ đầu sơ sảy, bèn lập tức đến bệnh viện tiêm vắc xin ngay trong đêm, ai da, cái này có tính là nội thương không nhỉ?”
Tống Trăn đang chăm chú lắng nghe chợt bị cô hỏi như vậy nhất thời ngẩn ra.
Nội thương là cái gì? Đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá rồi đấy hả? D
“Tôi cũng đều phải bác sĩ.” Anh đáp.
“Vậy anh là cảnh sát à?” Quý Thiến lại hỏi.
Tống Trăn bắt gặp gương mặt có vẻ bình thản của cô, ánh mắt như bị khóa lại.
Một cơn gió thổi qua, nhưng giọt mưa còn đọng lại trên cây nhỏ xuống tí tách, tựa chiếc mành châu như có như không ngăn cách tầm nhìn của hai người.
“Ồ, tới rồi!” Quý Thiến đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước nói, sau đó giả vờ bình tĩnh đi tới, bước chân có phần vội vã.
Đi lên trước rồi nhưng dường như cô vẫn còn cảm nhận được ánh mắt của Tống Trăn ở phía sau lưng mình, giống như vừa nãy chạm mắt… cái nhìn phức tạp, thâm thúy, lại như vòng xoáy lớn kia, bất giác hút cô vào bên trong, cứ thế khiến tim cô đột nhiên lỡ nhịp, rồi lại đập nhanh một cách lạ thường.
Trong tình cảnh này, cô chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác.
“Chúng ta làm thế này có phải là đột nhập nhà dân không? Phạm pháp đó? Tôi cảm thấy không được hay cho lắm đầu, Tiểu Lâu, cậu nói xem có phải không?”
Tiểu Lâu nào có biết cô chỉ đang muốn gạt bỏ tâm tình căng thẳng, cậu ngẩn ra thành thật hỏi ngược lại: “Chị à, chẳng phải chị bảo không vào trong xem thì không yên tâm được sao?”
“..” Quý Thiến.
Trợ lý không có mắt nhìn tí nào thế này, liệu cô có thể trả hàng được không?
Cô lười không muốn nói với Tiểu Lâu nữa, len lén nghiêng người qua, liếc mắt trông thấy bóng dáng Tống Trăn đang rảo bước đi tới.
Thế mà anh ta lại ngang nhiên đi thẳng vào trong sân nhà người ta!
Bà lão sống ở tầng một của Đào Hoa Viên, một khu nằm sát biển, lần này chịu ảnh hưởng của cơn bão tương đối nặng nề. So với những ngôi nhà ở Tử Trúc Viên, có thể hình dung là vô cùng thê thảm.
Nửa phần sân trước trống không, dường như thảm cỏ đã bị cạo sạch, vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết cào xới rõ ràng, nửa phần sần sau do bị tường nhà cản trở nên những thứ bị gió bão quét qua đều chất đống ở góc tường, chồng chất thành bậc thang. Cùng với đó, trên bậc thang còn lưu lại một lỗ thủng, chính là cánh cửa bị gió thổi bụng.
Tống Trăn không vội vào nhà mà đứng tại chỗ nghiêm túc phân biệt các đồ vật chất thành đống kia.
Giá phơi đồ bằng nhôm, thùng nhựa lớn, thân cây bị gãy… còn có một số thứ linh tinh lộn xộn, thậm chí cả một cái lồng chó sắp bị đè móp.
Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc lồng chó, sau đó khom người xuống cẩn thận quan sát lưới sắt màu xanh lam trên cửa lồng.
“Là… máu!”
Tiếng Quý Thiến từ bên cạnh truyền đến, anh vừa nghiêng đầu bất ngờ chạm phải gương mặt mịn màng của cô.
Cảm giác ngứa ngáy bất ngờ khiến Quý Thiến lùi lại sau một bước.
“A!”
Phía sau vang lên tiếng hét chói tai, hóa ra khi Quý Thiến lùi lại thì dẫm vào chân của Tiểu Lâu. Tiểu Lâu bị đau, theo phản xạ có chân lên, bất ngờ đây Quý Thiến ra, cô không kịp trở tay ngã dúi về phía trước, vừa hay rơi vào… lồng ngực Tống Trăn.