Xem ảnh 1
Hai người mệt mỏi cả một ngày, bụng đã réo ùng ục từ lâu. Không đặt được đồ ăn ngoài, trong nhà lại không có lương thực dự trữ, Tiểu Lâu đành phải xuống lầu đi tìm đồ ăn quanh đó, xem có siêu thị nhỏ hay nhà hàng nhỏ nào mở cửa hay không. Cậu cũng tính cả rồi, nếu mà vẫn không có nữa thì đến điểm hỗ trợ của nhà nước lĩnh chất vật tư, còn tốt hơn là ở nhà uống sữa chua trừ bữa.
Tiểu Lâu ra ngoài, Quý Thiến ở một mình trong phòng, tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại không ngủ trưa nên cô bèn đóng cửa ôm chiếc chăn mới thay ngủ bù.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên vừa ngả lưng cô đã ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ được bao lâu, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!
Từng tiếng lại từng tiếng, rất nhịp nhàng, gõ đến mức khiến người ta khó chịu.
Cô ngồi phắt dậy, cáu kỉnh vò đầu, sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chăn như muốn ăn thịt người, toàn thân bao phủ một bầu không khí âm u phiền muộn.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa như đang khiêu chiến giới hạn của cô, vẫn liên tục vang lên.
Quý Thiến hít sâu một hơi, nhắm mắt, cau mày, nghiến răng, sau đó bộc phát ra một tiếng thét cao vút cực kỳ chói tai.
“Lầu Tiểu Thiên!”
Uy lực sóng âm của tiếng hát này quá mạnh mẽ, khiến người ta phải hoài nghi liệu có khi nào cô hét bật cá nóc nhà không, quả thực thể hiện rất trọn vẹn sự khó chịu cùng cáu bẳn của cô lúc này.
“Tiểu Lâu chết tiệt, lại còn quên cả mật mã!” Cô vén chăn lên, vừa xỏ dép vừa phẫn hận lầm bầm, hùng hổ kéo cửa phòng ngủ đi về phía phòng khách, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Lâu.
Nhưng khi sắp đến cửa, bước chân của cô không khỏi khựng lại.
“Gâu gâu gâu gâu!”
Sao cô lại nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ?
Ngay sau đó, tiếng chó sủa càng trở nên dồn dập liên tục, giống như đang ở ngay ngoài cửa.
Mắt cô sáng lên, là Mao Mao, chẳng lẽ anh chàng kia đến?
Trong nháy mắt, hơi thở u ám trên người cô đã bay biến không còn một mổng.
Cô bước nhanh về phía cửa, gọi một tiếng Mao Mao, lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt từ ngoài cửa, cô lập tức khẳng định được suy đoán trong lòng, bèn kéo cửa ra.
Quả nhiên, đúng là anh ấy! “Anh về rồi à!” Cô không khỏi có chút mừng rỡ.
ở cửa, người đàn ông tay xách gáy Mao Mao, Mao Mao đạp đạp chân, dáng vẻ vô cùng bất mãn, thân hình nhỏ bé đang cố gắng giãy giụa.
Nhìn gương mặt lạnh như băng của người đàn ông, cô đột nhiên ý thức được gì đó, đột nhiên thật muốn cắn lưỡi tự tử luôn cho rồi.
Toi rồi, sao câu này nghe kỳ quá vậy, cứ như cô vợ mong ngóng người chồng đã lâu chưa về ấy.
Mấu chốt là, bọn họ lại còn chưa thân quen gì cho cam. Quả nhiên là làm lố rồi, cô run rẩy nổi da gà, chỉ hy vọng Tống Trăn không nghĩ sai.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt Tống Trăn đầy râu, căn bản không thấy rõ nét mặt, có quỷ mới biết giây phút đó anh nghĩ gì.
Nhưng mà, hai người đứng mặt đối mặt, so ra thì anh thật sự rất cao.
Vóc dáng của cô đã thuộc dạng cao trong phái nữ rồi, chiều cao của cô là 168 cm, dù sao cũng là người kiểm cơm bằng nghề diễn viên, vóc dáng quá thấp sẽ bị hạn chế rất nhiều. Nhưng Tống Trăn lại còn cao hơn cô nửa cái đầu, phải độ một mét tám mấy.
Khoảng cách này, mặc dù không phải là chênh lệch chiều cao đáng yêu nhất, nhưng là chênh lệch hạnh phúc nhất! Bởi vì… hôn và ôm đều rất tiện.
Vừa nghĩ đến đây, mặt cô không khỏi hơi nóng lên, toàn cái gì với cái gì vậy mà! Quả nhiên xem mấy tin drama giải trí nhiều, suốt ngày nghĩ đến mấy thứ này thôi!
Thấy cô cúi đầu, Tống Trăn lấy làm lạ, từ góc độ này, anh có thể vừa vặn nhìn thấy đỉnh đầu cô.
Đương nhiên anh cho rằng cô đang nhìn chó, ngay cả câu Anh về rồi à?* kia, anh cũng chỉ cho rằng là nói với chó thôi.
(*) Trong câu gốc, đại từ xưng hô này có thể dùng chung cho nhiều đối tượng (như từ you trong tiếng Anh), nên Tống Trăn mới hiểu nhầm.
Anh trực tiếp vươn tay ra, xách con cún đến trước mặt cô.
“Của cô.”
Giọng anh trầm thấp, rất cuốn hút, cùng với tính cách như vậy, mang cho người ta cảm giác trầm ổn lại thần bí.
“Gâu gâu!”
Mao Mao đang giãy giụa. Lúc này, Quý Thiến mới hoàn hồn, à một tiếng rồi vội vàng đón lấy Mao Mao. Mao Mao nhào vào lòng cô, sau đó bắt đầu nhe răng gầm gừ về phía Tống Trăn. Ví dụ điển hình cho câu ‘chó cậy gần nhà đây mà. Ai ngờ ánh mắt sắc lạnh như dao của Tống Trăn liếc qua, Mao Mao lập tức nghẹn ngào hai tiếng, vậy mà lại sợ rúm ró… Quý Thiến câm nín, ngẩng đầu lên thì phát hiện người đàn ông đã cất bước đi rồi.
Cô vội vàng ôm Mao Mao đuổi theo: “y.”
Những lời phía sau đều bị kẹt hết trong cổ họng, cô như bị sét đánh, trợn tròn mắt khó tin nhìn phía trước mặt Tống Trăn. Cô vốn định hỏi xem tiến triển vụ án thể nào, thế nhưng vừa trông thấy cảnh tượng hỗn loạn như đại chiến thế giới trong nhà anh, Quý Thiến sững sờ kinh ngạc.
Tất cả đều là… Mao Mao làm hả?
Cô cúi đầu, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía thủ phạm trong ngực mình!
Tống Trăn thấy cô cúi đầu, nhớ tới vừa rồi khi ở cửa nhà có hai người đứng rất gần, thế mà đỉnh đầu cô lại có hai xoáy.
Các cụ thường nói, những người đầu hai xoáy đều rất cố chấp, cô nhóc này… hình như cũng có chút cố chấp.
Vụ án thu hút cô ấy như vậy sao? Chỉ vì nó liên quan đến chó?
Chắc chắn Tống Trăn không thể nào ngờ, Quý Thiến còn có một nửa lý do là bởi vì sự tò mò và rung động với anh. Chỉ là nghĩ đến chó, anh lại không khỏi nhíu mày, cả căn phòng đảo lộn, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến con cún trong lòng cô kia.
Lúc trước chỉ có Ha Ha ở nhà, trong nhà cũng chưa từng lộn xộn như vậy. Nghĩ đến vừa rồi mới mở khóa vào nhà đã trông thấy giấy vệ sinh bị cắn nát vung vãi, còn có bông gòn bị kéo từ trong gối ôm ra, cùng với giày da chất đông dưới bàn ăn bị cắn nham nhở, nếp nhăn trên ghế sô pha…
Hơi lạnh trên người càng ngày càng tăng, bão có quét qua cũng không dẫn đến thảm trạng như bây giờ.
“À ừm…” Quý Thiến đắn đo lời nói, nhiệt độ Mao Mao trong ngực nóng bỏng, giống như mặt cô phát sốt vậy, mẹ nó, toàn mấy chuyện gì thế này!
Thậm chí cô còn có xúc động muốn ném Mao Mao ra ngoài, nhưng biết làm sao đây, em cún nhà mình, ném đi đâu được? Hơn nữa có ném cũng vô dụng, vẫn nên nhanh chóng nghĩ biện pháp khắc phục thôi.
“Thật sự xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi!” Cô vội vàng xin lỗi liên tục, sau đó tiến lên trước một bước: “Hay là tôi dọn lại cho anh nhé!”
“Không cần.” Tống Trăn đưa tay ra, vừa vặn ngăn cô lại.
Lời nói lạnh bằng của anh không hề có nhiệt độ, thậm chí đủ để khiến máu người ta đông cứng, trong nháy mắt, sắc mặt Quý Thiến biến đổi mấy lần, có chút khó nhịn.
Dường như lại trở về cảnh tượng ở bãi đỗ xe kia, cô chỉ vào kính xe hỏi làm thế nào để bồi thường, anh lạnh lùng nói “không cần”, còn dửng dưng phóng xe đi thắng.
Nhưng lần này, cô không còn dậm chân mắng người nữa, bởi vì lần trước là cô giúp đỡ người ta, nhưng lần này, rõ ràng là chó nhà mình gây họa. Bằng chứng lại còn sờ sờ ra đó, hết đường chối cãi! “Thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đầu, thật đấy!” Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại nâng Mao Mao về phía trước: “Hay là tôi giao nó cho anh, tùy anh xử trí!”