Cơ thể không nghe lời, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, mắt thấy gã đàn ông xa lạ dìu mình đi xuyê3n qua lối cầu
thang, Quý Thiến có dự cảm không lành, cô như không thấy rõ con đường phía trước, cũng không biết gã đàn ông
nà1y định đưa mình đến nơi tăm tối nào.
Cho đến khi gã ta đẩy mở cửa một khoang thuyền.
Cơ thể cô mềm nhũn, bị tê9n bắt cóc ném lên giường hệt như chiếc bao tải rách. Chiếc giường mềm mại khiến cô
lún vào trong, bảo vệ rất tốt nên cô không 3bị thương, nhưng lại chợt khiến cô cảm thấy hoảng sợ! Ngay khi bị ném
lên giường, điều đầu tiên có nghĩ đến là mình sẽ bị… “8Ha ha, cục cưng của tôi, đừng căng thẳng.” Tên bắt cóc bóp
chặt lấy cằm cô, trái ngược hẳn với sự lỗ mãng bên tay trái, tay phải của hắn vẫn tỏ ra cực kỳ kiên nhẫn. Hắn nửa
ngồi ở trước giường, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, đầu ngón tay mơn trớn, tựa như đang miêu tả một bức
tranh tuyệt đẹp. “Họa bì, họa tâm, nan họa cốt, người đẹp ấy mà, thứ đẹp nhất sao có thể là tấm da được? Không kẻ
nào biết, dáng vẻ dưới tấm da mới là đẹp nhất đấy.”
Hắn thấp giọng nói, dường như có hai ngọn lửa kỳ dị đang cháy bùng, nhảy nhót trong mắt. Quý Thiến rùng mình,
bắt đầu ý thức được gã đàn ông này có vẻ không bình thường, còn cô, đã hoàn toàn rơi vào một mối nguy hiểm
khổng lồ, khó đoán rồi. “Tiền, tối… có tiền, xin hãy… tha… tha cho tôi, tôi sẽ… cho anh… tiền.”
Để thốt ra được mấy chữ này, Quý Thiến đã gần như phải dốc hết sức lực, hy vọng có thể dùng tiền để đổi lấy một
cơ hội nhỏ nhoi, cho dù rất mong manh nhưng cô tuyệt đối không từ bỏ.
Nào ngờ, gã đàn ông lại bật cười, sau đó, hắn quay người đứng lên, không biết đang toan tính điều gì. Vừa suy
tính, gã vừa nói với Quý Thiến ở sau lưng: “Tiên? Ha ha, tôi đây lại chẳng thiếu tiền, tiền của tôi đều quyên góp hết
rồi, nếu không sao có thể lên được con tàu này mà tìm cô chứ, người đẹp của tôi?”
Lên thuyền để tìm cô?
Quý Thiến kinh hãi, kẻ này luôn nhắm vào mình sao? Cô chọc phải một tên biến thái thế này từ lúc nào chứ?
“Vụ án lột da ở biệt thự Thắng Cảnh Lãm Sơn, cô đã nghe tới chưa?” Gã đàn ông vẫn quay lưng lại với Quý Thiến,
chất giọng âm trầm truyền tới: “Ồ, tôi quên mất, rõ ràng cô có mặt ở hiện trường mà, hơn nữa còn đứng cùng với
người đàn ông kia, sao cô lại không biết được nhỉ? Nếu đã biết rồi, tại sao lại không nói ra vậy?”
Hắn quay người lại, trong tay cầm một ống tiêm, ngón cái khẽ đẩy nhẹ lên, một tia nước rất mỏng từ đầu mũi kim
bắn ra. Thứ chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống phần cẳng chân lộ ra của Quý Thiến, cô lập tức co rúm lại, mặc dù vẫn
không thể động đậy, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thịt đang co rút theo bản năng.
Hiển nhiên, cơ thể cô đã nhận biết được nguy hiểm, và vô thức phản ứng lại.
Gã đàn ông hài lòng nhìn dáng vẻ hoảng sợ của Quý Thiến trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, chậc chậc hai tiếng
sau đó tiến đến gần.
Bàn tay trơn nhẵn đặt lên cổ Quý Thiến, hắn phá lên cười: “Ha ha, đúng là một chú mèo con xinh đẹp yếu đuối, yên
tâm, tôi sẽ để có giải thoát được điều đẹp đẽ nhất của bản thân.” Nói xong, ống tiêm đó hướng về phía Quý Thiến
cằm xuống.
Sau khi phán đoán được mục tiêu thực sự của hung thủ là Quý Thiến, Cục Cảnh sát ngay lập tức dời công tác trọng
tâm sang việc xác định hành tung của Quý Thiến.
Không chỉ bởi vì việc này liên quan đến mạng người, mà còn bởi Quý Thiến là người của công chúng. Nếu trước đó
Tào Tinh và Hạ Liên Quân còn lo lắng vụ án trở thành án giết người hàng loạt, hai người họ sẽ bị triệu lên sở ký
giấy, thì bây giờ người bị hại đổi thành Quý Thiến, vậy đã không còn đơn giản là ký giấy nữa rồi, mà thậm chí có
khi sẽ phải đối mặt với việc bị giáng chức.
Người của công chúng bị sát hại, khủng hoảng tạo ra có thể tăng lên theo cấp số nhân, không ai trong bọn họ có thể
gánh vác được trách nhiệm này. “Có rồi! Tìm được rồi!”
Dập máy, Đại Binh nghiêm túc báo cáo: “Vừa mới liên hệ được với trợ lý của Quý Thiến, cô ấy đang ở trên con tàu
Ngọc Vũ Hiệu, tham gia đêm từ thiện do thành phố tổ chức vào đêm hôm nay.”
Tàu Ngọc Vũ Hiệu’? Đêm từ thiện.
Lúc này, chân mày của Tào Tinh gần như thắt nút lại!
“Không được, tôi phải bảo việc này lên cấp trên!”
Hạ Liên Quân quyết định dứt khoát, lập tức xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại.
Với tư cách là đội trưởng tổng đội điều tra hình sự tỉnh, ngay cả ông cũng cảm thấy khó khăn, vậy thì mức độ
nghiêm trọng của sự việc này không cần phải nghĩ cũng biết.
Tống Trăn không để tâm đến phản ứng của Tào Tinh và Hạ Liên Quân. Trong đầu anh lúc thì hiện lên hình ảnh
Quý Thiến gác chân lên khe cửa nhà anh cười nói tí tửng, lúc lại là xác chết bị lột da dưới tầng hầm, lúc sau lại hiện
lên dáng vẻ cô gái mỉm cười với mình giới thiệu chú chó nhỏ tên Ha Ha, và cả lúc cô ngã vào vũng máu..
“Chuyển video trực tiếp của đêm từ thiện qua đây, còn nữa, xác định vị trí của Ngọc Vũ Hiệu.”
Anh cố gắng đè nén những hình ảnh không ngừng xuất hiện trong đầu xuống, lập tức sắp xếp.
Lần này, anh tuyệt đối sẽ không thể để hung thủ đạt được mục đích!
Video nhanh chóng được chiếu lên, trong hình ảnh, buổi đấu giá từ thiện đang diễn ra sôi nổi.
“Đội trưởng Ngưu, anh Tổng, đã liên lạc được với Cục An toàn hàng hải, hiện nay Ngọc Vũ Hiệu đã rời khỏi bến cảng hai mươi hai hải lý, từ chỗ chúng ta đi tới bến tàu nhanh nhaats cũng mất bốn mươi phút.”
“Lập tức xuất phát, Ngọc Vũ Hiện đang quay đầu trở lại.” Hạ Liên Quân bước vào nói, sau đó nhìn sang phía Tống Trăn. “Tôi muốn toàn bộ con thuyền lập tức cảnh giới, cậu thấy thế nào?”
“Không được!” Tống Trăn phủ định ngay đề nghị của ông ấy.