Xem ảnh 1
“Là thành viên của đại đội điều tra hình sự khu các anh? Hay là đồng nghiệp trong Cục Công an khu vực các anh?” Ngưu Cương nghiêng đầu hỏi.
Thẩm Mẫn Vinh lắc đầu: “… Đều không phải.”
“Thế anh ta là đồng nghiệp trong Cục Thành phố chúng ta?”
Tuy rằng không biết Ngưu Cương hỏi câu này có ý gì, nhưng Thẩm Mẫn Vinh vẫn thành thật lắc đầu phủ định.
“Nếu không phải đồng nghiệp của chúng ta thì anh để anh ta ở đây làm gì, hả, có phù hợp với quy định không? Nhanh chóng đưa ra ngoài đi, toàn thứ gì đâu!” Ngưu Cương không có tí hảo cảm nào đối với loại người không tuân thủ nguyên tắc làm việc như Thẩm Mẫn Vinh, nhất là khi Thẩm Mẫn Vinh còn dựa vào quan hệ bám váy mà trèo lên, ai bảo anh ta là em vợ của Giám đốc Sở cơ chứ!
Rốt cục Thẩm Mẫn Vinh cũng hiểu ý tứ của Ngưu Cương là gì rồi, nhưng sao anh ta có thể làm vậy được, dưới tình thế cấp bách, rốt cuộc anh ta hô lên: “Nhưng cậu ấy là đội trưởng Tổng đó, lại sắp nhậm chức đội phó tổng đội điều tra hình sự rồi!”
Tin tức này cũng là anh rể anh ta nói cho biết.
Ai ngờ đầu Ngưu Cương mềm rắn đều không ăn: “Anh thấy giấy bổ nhiệm chưa?”
“… Chưa.”
“Thế chẳng phải xong rồi à, dù sao tôi cũng chưa thấy thông báo bổ nhiệm.” Ngưu Cương dứt lời, sải bước đi về phía Tống Trăn, sau đó nói: “Xin lỗi cậu này, tôi nghĩ tạm thời cậu nên rời đi trước thì hơn.”
“Cái tên trầu sắt này!” Thẩm Mẫn Vinh tức đến giậm chân.
Sau đó, anh ta trông thấy Tống Trăn chậm rãi thảo găng tay, không chút hoang mang đứng lên, đánh giá Ngưu Cương một lượt, trong mắt có vẻ rất hứng thú, rồi vươn tay ra cất tiếng: “Tôi có nghe nói về anh.”
Nhìn bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra giữa không trung, lại so sánh với bộ râu xồm xoàm trên mặt mình, Ngưu Cương có cảm giác đối lập khó tả, nhưng anh ta cũng không phải hạng nhút nhát, cũng vươn tay ra, bắt tay với Tống Trăn.
Ai ngờ Tống Trăn lại nhìn anh ta cười nói: “Ngưu Cương, 42 tuổi, đội trưởng Trung đội 1, đội Điều tra hình sự Cục Công An thành phố, lúc mới vào nghề đã gia nhập ‘10.12 Tổ chuyên án Tổ chức tội phạm có tính chất xã hội đen Đổng Quân Hoa. Trong suốt một năm điều tra, tỉ mỉ kín đáo, chịu khó chịu khổ, bộc lộ tài năng, sau đó được điều vào đại đội phòng chống ma túy, nhiều lần lập công lớn. Nhưng năm kia, trong quá trình truy tìm trùm ma túy Lỗ An Cậu không may bị trúng đạn, năng lực vận động bên tay trái bị hạn chế. Ý định ban đầu của lãnh đạo Cục thành phố là để anh lui về tuyến hai, nhưng anh tự xin thuyên chuyển đến Trung đội 1, tiếp tục tham gia vào công tác điều tra hình sự.”
Nghe đến đó, đôi mắt lớn như chuông đồng của Ngưu Cương không khỏi trợn tròn, đây hả chỉ là nghe nói, phải là cố ý hỏi thăm mới đúng! Tay anh ta không khỏi tăng thêm lực, vừa là thăm dò, hai là muốn trút giận khi bị khiêu khích.
Cảm nhận được lực độ trên tay, nhưng Tống Trăn vẫn một không đổi sắc: “Rất vui được gặp anh, tôi nghĩ, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.”
Nói xong câu này, Tống Trăn buông tay ra, gật đầu với anh ta, nở một nụ cười khó hiểu, sau đó đi về phía cổng biệt thự.
Ngưu Cương nhìn bàn tay mình bị bóp đến đỏ bừng, không thể nào ngờ trong sản vật tay này mình lại không chiếm được ưu thế, rốt cuộc gã này là thần thánh phương nào?
Anh ta nhìn theo Tống Trăn đi xa, cân nhắc câu nói cuối cùng của đối phương. Thẩm Mẫn Vinh nói cậu ta sắp nhậm chức đội phó tổng đội điều tra hình sự trên Sở, chẳng lẽ là thật? Lẽ nào cậu ta muốn trả thù, gây khó dễ mình?
Ngưu Cương híp mắt, anh ta không phải kẻ sợ chuyện, nếu là thể thật thì chỉ có thể nói mình phạm phải tiểu nhân thôi.
Bên này, Thẩm Mẫn Vinh vội vàng đuổi theo Tống Trăn. “Ấy, đội trưởng Tổng tên trâu sắt này là vậy đấy, tính nết khó ở, còn tự coi mình là nhân vật lớn, chắc là anh ta không biết thân phận của cậu, nếu không làm sao lại thể được…” “Vậy là anh biết rõ thân phận của tôi nhỉ, ngay cả chức vụ nhậm chức cũng nghĩ xong xuôi hết rồi?” Thẩm Mẫn Vinh lập tức câm nín, chuyện còn chưa có công bố chính thức mà vừa rồi anh ta đã rêu rao, thế chẳng phải óc heo thì là gì!
“Tôi, tôi thật sự không có ý đầu, đội trưởng Tổng, tôi chỉ là quá kích động thôi, Ngưu Cương anh ta thật không biết phải trải!
“Vậy à? Thân là người đang tại chức, đừng gây thêm phiền toái cho Lý Bân Hải, anh chính là em vợ của anh ta đúng không? Tuy rằng bộp chộp thì có bộp chộp, nhưng cũng không kém lắm.”
Tống Trăn nói xong thì xoay người rời đi, để lại Thẩm Mẫn Vinh ngây ra tại chỗ.
Cũng không kém lắm?
Vậy có phải là… thực ra nam thần cũng công nhận anh ta không? Trên gương mặt mập mạp của Thẩm Mẫn Vinh lộ ra nụ cười thỏa mãn tự cho là đúng.
Tống Trăn ra khỏi biệt thự, đi thẳng về phía con đường bên hồ.
Quý Thiến không trông thấy anh đi ra, Tiểu Lâu phải chọt chọt cánh tay cô nhắc nhở, cô mới phản ứng lại, hai người vội vàng đuổi theo.
Sau khi đi ra khỏi Tử Trúc viên một đoạn, Tống Trăn đột nhiên quay phắt lại, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng sau bồn hoa. Ánh mắt di chuyển xuống dưới, lại nhìn thấy mùi chân trắng nõn, đôi dép xỏ ngón màu đen làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ngón chân tròn tròn đáng yêu còn dính nước bùn bị bắn lên. Ngón chân kia có vẻ bất an, ngọ nguậy quập vào bên trong.
“Ra đi.” Anh bảo.
Quả nhiên, Quý Thiến xoa tay từ phía sau bồn hoa đi ra, Tiểu Lâu theo sát phía sau cô.
Bị bắt quả tang tại trận, Quý Thiến cũng không hề chột dạ, cô đi theo anh vốn là muốn tìm cơ hội nói chuyện, chỉ là không biết mở miệng thể nào thôi.
“Ừm, anh… có thể tiết lộ chuyện chú chó kia là sao không?” Cô dứt khoát mạnh dạn hỏi. Nhìn cô gái ngẩng đầu nhìn thẳng mình, ánh mắt cố chấp, Tống Trăn im lặng giây lát, sau đó nhướn mày, hỏi ngược lại: “Chuyện này có liên quan đến cô?”
Quý Thiến lắc đầu.
“Những người không liên quan đến vụ án, không thể nói.”
“Ê anh!” Quý Thiến vội vàng tiến lên.
Tiểu Lâu đi theo phía sau giơ nắm đấm khoa tay múa chân, bởi vì thể hình của cậu và Tống Trăn quá chênh lệch, cho nên cậu chỉ dám khoa tay múa chân thôi.
Đến khi hai người đuổi kịp Tống Trăn thì vừa vặn đi tới chỗ phát hiện thi thể bà cụ lúc trước, cũng chính là chỗ cách dưới nhà Quý Thiến không xa.
“Hả, cảnh sát với thi thể đầu?” Quý Thiến khẽ thốt lên.
“Chẳng lẽ lại chờ mưa dầm giống như cô à?”
Quý Thiến trợn tròn hai mắt nhìn anh, lúc này mà tên kia còn có tâm tư trêu chọc mình?
“Này, anh…” “Dẫn tôi đến nhà bà lão đó, tôi sẽ nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì, thế nào?”
Ưc.
Quý Thiến nuốt nước bọt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Anh lúc nào cũng thích lật lọng, làm theo ý mình thế à?”
Lúc ấy khi Tiểu Lâu khuyên can không cho anh ta phá hoại hiện trường thì anh ta nói năng hùng hồn lắm, nhưng đến khi người của ủy ban khu phố đến cũng không cho người ta tiến vào hiện trường. Mới vừa rồi cũng vậy, rõ ràng là anh ta nói mình không phải người liên quan nên không thể tiết lộ, thế mà bây giờ lại nói có thể cho mình biết đã xảy ra chuyện gì, tên này lật mặt còn nhanh hơn lật sách đó nha?
ung trong congue
en
otros serving Moi vicari