cho tất cả mọi người 3bình an vô sự, trong đó có một ID tên là Người đẹp đẹp ở cốt có lời lẽ tương đối kích động.
Đầu tiên là chất vấn Quý Thiến rốt cu1ộc đã nhìn thấy gì ở hiện trường, sau đó hung hăng đe dọa, nói Quý Thiến
giả tạo cảnh thái bình, không dám nói ra sự thật, rồi sa9u đó là một tràng chửi bới.
[Người đẹp đẹp ở cốt: Là một minh tinh, vào lúc quan trọng lại có vòi cụp đuôi? Có gan thì kể3 những điều cô thấy
ra đi, đứt chân đứt tay rốt cuộc là chuyện thế nào? Trả lại cho chúng tôi một sự thật! Quý Thiến, cô ra đây! 8Trả cho
chúng tôi sự thật! Nếu không thì cút khỏi giới giải trí đi, đừng chiếm dụng tài nguyên công cộng! Đừng có mà chó
già giữ xương!]
Bla bla, dưới sự kêu gọi mãnh liệt của tài khoản này, các fan khác cũng bị xúi giục, bày tỏ thái độ kinh ngạc dị
thường và sự tò mò tột độ với tấm ảnh mà tài khoản trước đó tung lên.
Có người chửi mắng, đương nhiên cũng có người bảo vệ.
Nói chung, trên mạng lập tức chia thành hai phe, cãi nhau om sòm, nhưng cho đến sau cùng, Quý Thiến cũng
không đứng ra trả lời.
Có lẽ cô không nhìn thấy phần bình luận sặc mùi thuốc súng này, hoặc có lẽ căn bản cô không thèm để ý, còn có
một khả năng nữa đó là cách xử lý lạnh mà các nghệ sĩ thường dùng, không trả lời, sau đó để câu chuyện dần chìm
xuống. Nhìn phần bình luận náo loạn, lại thêm tổng số lượt bình luận, chia sẻ và lượt thích, Tống Trăn khẽ chau
mày, sức ảnh hưởng của Quý Thiến lớn thế cơ à? Có tới tận hơn hai mươi triệu fan Weibo. Nhưng anh nhanh chóng
bình thường lại: “Tra IP của bình luận này.”
Ngón tay lướt như bay, nhân viên cảnh sát lập tức đi kiểm tra, sau đó nhìn lên màn hình màu đen chớp nhoáng
hiện ra kết quả, cậu hít vào một hơi nói: “Thế mà lại cùng quán cà phê internet kia.”
“Địa chỉ quản.” “Số 1, cửa 2, tòa nhà số 7, đường Hưng Trúc, khu phát triển.”
Tống Trăn nghệ thông tin xong cúi đầu nhìn lại hồ sơ, cuối cùng dừng lại ở thông tin của người tên Mã Siêu mà anh vừa thấy, vậy mà địa chỉ nhà Mã Siêu lại ở đường Táo Sơn khu bờ Đông.
“Không cùng một khu?” Hạ Liên Quân lại gần, không nhịn được lên tiếng. Càng có cảm giác sắp đến gần sự thật thì
lại càng không thể chấp nhận được kết quả chệch hướng so với những gì mình mong đợi.
Vẻ tiếc nuối của Hạ Liên Quân cũng giống như biểu hiện của các nhân viên cảnh sát khác, bọn họ đều vô cùng thất
vọng.
Tuy nhiên Tống Trăn lại không hề lung lay, giữ vững ý kiến của mình, nghiêm túc nói: “Lập tức đi điều tra người
đàn ông này, xác nhận xem có phải hiện giờ hằn đang ở đường Táo Sơn không. Ngoài ra, mời cảnh sát khu phát
triển đến khu vực gần đường Hưng Trúc dò hỏi có ai tên Mã Siêu ở đấy không? Đặc biệt là những phòng thuê, gửi
hình ảnh qua bên đó để bọn họ xác nhận!”
“Chắc chắn là hắn à?” Tào Tinh trầm giọng hỏi.
“Gần như chắc chắn.” Tống Trăn ngước mắt nhìn thẳng vào đối phương đáp. “… Được.” Tào Tinh gật đầu, sau đó
trao đổi ánh mắt với Hạ Liên Quân, thấy ông ấy tin tưởng vào Tống Trăn như thế, trong lòng cũng thấy yên tâm,
lập tức phân phó cho cấp dưới: “Nhanh, mau chóng liên hệ với phân cục khu phát triển!”
Cục Cảnh sát tức khắc rơi vào tình trạng bận rộn điên cuồng.
Tiếng điện thoại nổi nhau vang lên liên tục, những tiếng trò chuyện đan xen trong văn phòng.
Trong không khí bận rộn rối ren này, Tống Trăn cũng nhíu chặt mày, mặc dù anh rất chắc chắn vào phỏng đoán
của bản thân, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ sót mất điều gì đó.
Đúng lúc ấy, một cảnh sát nhận điện thoại quay người lại phấn khởi nói với mọi người: “Đội trưởng Ngưu, bọn lão
Ngô đã lấy được tấm da người rồi! Hiện giờ họ đang trên đường quay lại, những người khác đang canh giữ trước
cửa nhà Tăng Hồng.”
Đột nhiên, lông mày Tống Trăn như thanh đao rút ra khỏi vỏ, nhướn lên thành một vòng cung sắc bén.
Mọi chi tiết và phân tích lướt qua trong đầu như điện xẹt, bất ngờ tập trung vào những lời bình luận công kích Quý
Thiến.
“Không đúng, mục tiêu của hung thủ không phải là Tăng Hồng, mà là…” Gương mặt xinh đẹp của Quý Thiến chợt
hiện lên trong đầu, Tống Trăn trầm giọng thốt ra bốn chữ “Minh tinh Quý Thiến.”
Tàu du lịch Ngọc Vũ Hiệu.
Quý Thiến nhìn người đàn ông trước mặt, thầm hít sâu một hơi, hóa ra là fan hâm mộ, nhưng ánh mắt vừa rồi làm
cô sợ muốn chết luôn đó.
Thái độ của người đàn ông khiêm tốn mà chân thành, ánh mắt sáng lên khi vô tình gặp được thần tượng, nói xong
còn rút giấy bút từ trên người ra.
Lại thêm một người tới xin chữ ký?
Quý Thiến nói thầm, tại sao mấy hôm nay cứ luân phiên tới tìm cô xin chữ ký vậy? Nhưng cuối cùng sự lo lắng
cũng được đè xuống.
“Vậy đưa tôi đi.” Cô cũng không làm ra vẻ, đưa tay ra hào phóng cười đáp.
Người đàn ông cầm cây bút đưa về phía cô, nhưng đúng lúc Quý Thiến chuẩn bị nhận lấy thì cây bút lại nhắm
thẳng ngực cô mà đâm tới. Cô theo quán tính đưa tay lên đỡ, mu bàn tay tê dại, trong lòng thầm nhủ không ổn rồi,
sau đó lập tức hô lên một chữ “Cứu”, còn chưa kịp bật ra chữ “mạng” thì đã cảm thấy có một dòng điện từ vị trí
tim chạy lên, cơ thể co giật, mí mắt giật loạn lên không thể khống chế. Trong mơ hồ, chỉ còn nhìn thấy nụ cười tham
lam tà ác của gã đàn ông kia, hệt như kẻ đi săn nhìn thấy món ăn ngon lành, sau đó cô nửa mê nửa tỉnh ngất đi.
“Làm sao thế?” Nghe thấy động tỉnh phía bên này, nhân viên phục vụ ở gần đấy vội chạy lại.
Người đàn ông đỡ lấy Quý Thiến, một tay ôm lấy eo cô mỉm cười nói: “Không có gì, uống say thôi mà, còn cứ nói
chưa say.”
Phục vụ nhìn thấy vậy, chỉ cảm thấy người phụ nữ này trông hơi quen?
Quý Thiến mơ mơ hồ hồ vẫn còn chút ý thức, nhìn thấy có người lập tức cố gắng vùng vẫy, tuy nhiên cơ thể run
rẩy, vẻ mặt đau đớn và cách cô vùng vẫy vô ích dường như càng khẳng định lời nói của người đàn ông hơn.
“Tôi đưa cô ấy về phòng trước đây.” Người đàn ông gật đầu rồi đỡ Quý Thiến đi ra ngoài.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ trên tay ông ta, người phục vụ lập tức nhường đường, đêm nay cả con
tàu Ngọc Vũ Hiệu này bận rộn vì đêm từ thiện, người này trông có vẻ giàu có, chắc chắn thân phận địa vị không
tầm thường.
“Hừ hừ…”
Quý Thiến cố gắng phát ra tiếng, lại giống như tiếng mèo con nức nở, ngược lại còn bị người đàn ông quở trách:
Ngoan nào, chỉ có em là cục cưng của anh thôi, đừng ghen tuông nữa mà.”
Nghe thấy vậy, người phụ vụ nhìn theo bóng hai người họ rời đi mới sực nhớ ra. Cậu ta cứ cảm thấy người phụ nữ kia quen quen, chẳng phải đó là một trong tứ đại hoa đán Quý Thiến hay sao!
Đột nhiên vỡ lẽ.
Hóa ra là được bao nuôi.
Chậc Chậc, không ngờ Quý Thiến nổi danh chính trực trong giới giải trí cũng là cái loại này, cũng phải thôi, giới này loạn quá mà, không thể lường được.