• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả lớp lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Lục Tuyết Minh bước đến bên cạnh Lâm Tiêu, tắt micro trên cổ áo, thì thầm hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao không làm theo giáo án?”

Lâm Tiêu cúi đầu, chuẩn bị đồ vẽ trên bục giảng, nghe vậy cũng tắt micro, ánh mắt nhìn về phía y trở nên dịu dàng: “Em biết đấy, anh không phải lúc nào cũng phát huy tốt, nên tốt nhất vẫn là vẽ em, anh cảm thấy tự tin hơn. Hơn nữa, đây là tiết học đầu tiên, nếu anh không làm tốt sẽ ảnh hưởng đến các tiết sau, cũng khó mà giải thích với hiệu trưởng.”

Dù lời giải thích này có hơi gượng gạo, nhưng Lục Tuyết Minh cũng không thể phản bác lại.

Lâm Tiêu quả thật có khuyết điểm này, khi vẽ, anh phụ thuộc nhiều vào cảm giác. Môi trường xung quanh, âm nhạc, thậm chí là tóc của người mẫu nam hôm nay ngắn hơn lần trước một chút, tất cả đều có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến trạng thái của anh, khiến anh không thể tiếp tục vẽ.

Trong hơn một năm họ bên nhau, Lâm Tiêu vẽ nhiều nhất chính là y. Nhưng lúc đầu không phải như vậy, có một lần, Lâm Tiêu dậy sớm, thấy ánh sáng mặt trời chiếu vào người Lục Tuyết Minh qua cửa sổ, làm nổi bật làn da trắng và xương quai xanh mờ ảo, anh chợt có cảm hứng, lập tức cầm giấy bút lên vẽ.

Đó là lần đầu tiên Lâm Tiêu chủ động vẽ y, mặc dù chỉ là tranh phác thảo đen trắng, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn rất trân trọng, giữ mãi đến khi chia tay, chuyển ra ngoài cũng không nỡ vứt bỏ.

Tiếng nói của lớp trưởng đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Tuyết Minh. Y quay lại, nhận ra không biết từ lúc nào tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình. Còn Lâm Tiêu thì đã ngồi xuống, chân phải vắt qua chân trái, đồ vẽ để ngang trên đùi, vẻ mặt thư thái nhìn y. Lớp trưởng thì tiếp tục nhắc nhở: “Thầy Lục, thầy cảm thấy không khỏe sao? Chủ nhiệm Sầm đang quan sát từ phía sau đấy.”

Lục Tuyết Minh theo lời nhìn về phía cuối lớp, quả nhiên chủ nhiệm Sầm đang nhíu mày, nhìn chằm chằm vào y.

Đây là tiết học hợp tác đầu tiên, sẽ được tính vào đánh giá giáo viên cuối năm nên chủ nhiệm đích thân đến dự thính. Chỉ cần yêu cầu của Lâm Tiêu hợp lý, y không thể từ chối.

Lục Tuyết Minh trong lòng mắng Lâm Tiêu một câu, đành phải ngồi vào ghế của mình.

Họ ngồi trên những chiếc ghế vuông, đối diện nhau, khoảng cách giữa hai người là một mét. Lần đầu tiên ánh mắt của Lâm Tiêu không hề ngần ngại dừng lại trên khuôn mặt của Lục Tuyết Minh. Y không muốn nhìn anh nhưng vừa quay đi đã nghe thấy Lâm Tiêu dịu dàng nhắc nhở: 

“Thầy Lục, xin thầy nhìn thẳng vào tôi, đừng cử động, nếu không tôi sẽ không tìm được cảm giác.”

Lâm Tiêu cầm bút chì phác họa, ánh mắt và hành động của anh mặc dù chuẩn bị cho việc vẽ, nhưng không hiểu sao, mỗi khi họ nhìn vào nhau, Lục Tuyết Minh lại cảm thấy không thoải mái.

Cảm giác này mặc dù đã lâu không gặp, nhưng y quá quen thuộc.

Khi còn bên nhau, mỗi lần Lâm Tiêu vẽ y, anh cũng luôn dùng ánh mắt như vậy, rõ ràng không có ý trêu ghẹo, nhưng lại khiến y cảm thấy tâm trạng rối bời, mong rằng cây bút vẽ không phải đang cọ xát trên giấy, mà là đang lướt trên cơ thể mình.

“Thầy Lục, xin hãy ưỡn ngực lên một chút.” Giọng Lâm Tiêu cắt đứt dòng hồi tưởng không đúng lúc trong đầu Lục Tuyết Minh, khiến y tỉnh lại, mặt càng trở nên khó coi hơn, còn trừng mắt nhìn Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu như không thấy ánh mắt đó, anh không biết có phải cố ý hay không, khi Lục Tuyết Minh đã phối hợp ưỡn ngực lên, anh lại suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, đặt đồ vẽ lên ghế, bước đến gần điều chỉnh tư thế của y.

Lục Tuyết Minh nhìn người này đến gần, chưa kịp hỏi “Anh muốn làm gì”, đã cảm nhận được ngón tay của Lâm Tiêu chạm vào cằm mình.

Đầu ngón tay ấm áp, mang theo cách chạm quen thuộc trước đây, dọc theo cằm chạm đến vành tai nhạy cảm của y, khi cơ thể không tự chủ mà căng lên, Lâm Tiêu mới buông tha cho tai của Lục Tuyết Minh, rồi vén tóc của y ra sau tai.

Lục Tuyết Minh tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh lại, thực ra y nên đẩy tay Lâm Tiêu ra, nhưng ánh mắt của các học sinh khiến y không thể hành động quá cảm tính, chỉ có thể nhìn Lâm Tiêu bằng ánh mắt cảnh cáo, hy vọng người này sẽ kiềm chế.

Lâm Tiêu vẫn giữ thái độ chuyên chú, ngoài việc chỉnh lại tóc y, còn kéo khóa áo thể thao của y xuống một chút, làm cho cổ áo đứng lên rồi gấp lại, ngón tay vô tình lướt qua xương quai xanh.

Lục Tuyết Minh nắm lấy tay Lâm Tiêu, cuối cùng không nhịn được, nói: “Thầy Lâm, thầy phải vẽ là đầu và mặt của tôi, không cần phải chỉnh trang quần áo.”

Dù trong lòng rất tức giận, Lục Tuyết Minh vẫn duy trì nụ cười, nhưng Lâm Tiêu lại lắc đầu giải thích: “Cổ áo sẽ che mất phần cổ. Thầy Lục, cổ và xương quai xanh của thầy rất đẹp, tôi muốn vẽ.”

Chỉ một câu đơn giản “Tôi muốn vẽ” khiến Lục Tuyết Minh lại một lần nữa sững người. Sau khi Lâm Tiêu chỉnh xong, anh trở lại chỗ ngồi, bắt đầu vẽ.

Từ những nét đầu tiên thô sơ, đến những chỉnh sửa tinh tế sau này, Lâm Tiêu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Lục Tuyết Minh. Mỗi lần ánh mắt đó hướng về phía mình, y đều có thể nhìn thấy quá khứ quen thuộc ẩn sâu trong đó.

Những ký ức vốn dĩ đã phải quên đi, giờ lại giống như khu rừng sau mưa, càng lúc càng hiện rõ ra và sáng tỏ, như một bức tranh sơn dầu đã phai màu, nay được tô lại, rực rỡ và động lòng người.

Người họa sĩ trước mặt y vẫn như ngày nào, với những nét vẽ tỉ mỉ, lại tái hiện y trên giấy như xưa. Ánh mắt ấy chăm chú, động tác lướt bút thành thạo. Nếu không phải vì tiếng ồn ào của học sinh, nếu không phải vì phó lớp trưởng bên cạnh Lâm Tiêu đang quay video quá trình vẽ và chiếu màn hình lên bảng đen, Lục Tuyết Minh chắc chắn sẽ có cảm giác như họ đang quay về quá khứ.

Lâm Tiêu khi bắt đầu vẽ là người hoàn toàn tập trung, anh không thích bị làm phiền. Trước đây, khi Lục Tuyết Minh làm người mẫu cho anh, mỗi lần cảm thấy mệt muốn làm nũng, đều bị yêu cầu đừng làm phiền.

Lúc đó, Lâm Tiêu thực sự rất lý trí và cứng nhắc, từ cách nói chuyện đến cách đối xử, đôi khi làm y nổi giận ngay tức thì, nhưng có lúc những chi tiết nhỏ vô tình lại khiến y cảm thấy người này thực sự yêu mình.

Lâm Tiêu vẽ xong phác thảo, khi chuẩn bị chỉnh sửa chi tiết thì phát hiện Lục Tuyết Minh khẽ động đậy vai, liền dừng lại, quay đầu nói với các học sinh: “Cho thầy Lục nghỉ năm phút nhé, tôi sẽ giải thích một số điểm cần chú ý trong quá trình vẽ vừa rồi.”

Lục Tuyết Minh thực sự đã mệt, đã nhiều năm rồi y chưa làm người mẫu. Nhưng y không ngờ rằng, trước đây khi y muốn nghỉ, Lâm Tiêu không cho phép, còn bây giờ người kia lại chủ động cho mình nghỉ.

Lục Tuyết Minh xoa xoa cổ, nhìn Lâm Tiêu dán bức tranh chưa hoàn thành lên bảng đen, phó lớp đưa máy quay chiếu cận cảnh lên màn chiếu, rồi giọng nói trầm thấp của Lâm Tiêu qua micro bắt đầu giải thích các điểm cần chú ý.

Đôi tay dài của người kia di chuyển qua mái tóc và gò má của y, từng chi tiết được phân tích, khiến các đường nét trên khuôn mặt y dần hiện ra rõ ràng.

Lục Tuyết Minh biết cách giải thích này là bình thường. Chỉ là trước đây y chưa từng nghe ai khen mình như vậy, không có khuyết điểm nào, từ đầu đến cuối chỉ toàn là khen ngợi. 

Nói đôi mắt hơi tròn của y có cảm giác giống mèo, mũi thẳng tắp, từ góc nghiêng nhìn thì các đường nét tự nhiên mượt mà, sống mũi đầy đặn, đôi môi với độ dày lý tưởng, khóe miệng hơi nhếch lên, là khuôn miệng bẩm sinh biết cười.

Khi Lâm Tiêu nói những điều này, biểu cảm của anh rất nghiêm túc nhưng học sinh bên dưới lại cười ồ lên, Lục Tuyết Minh cảm thấy tai mình hơi nóng. Lâm Tiêu phân tích quá chi tiết rồi, chỉ cần nói về các điểm cần chú ý thôi, còn bình luận về ngoại hình y làm gì?

Tuy nhiên, học sinh rất thích cách giảng dạy này, bởi bình thường dù Lục Tuyết Minh có thân thiện thế nào thì vẫn là thầy giáo. Mọi người có thể bàn luận về ngoại hình y sau giờ học, nhưng không có cơ hội để công khai thảo luận với tư cách là người mẫu.

Vì vậy, khi Lâm Tiêu vừa nói “Có ai muốn đặt câu hỏi không?”, một vài nữ sinh năng động đã đồng loạt giơ tay. Khi được gọi, cô gái cười lớn và nói to: 

“Lâm thầy, những gì thầy nói chúng em đã hiểu rồi. Nhưng chỉ vẽ chân dung thôi thì chưa đủ, thầy có thể vẽ toàn thân của thầy Lục để tụi em học hỏi  không ạ?”

Lục Tuyết Minh còn chưa kịp phản đối thì đã nghe Lâm Tiêu đáp: “Tôi không vấn đề gì. Nhưng như vậy sẽ phải thêm một buổi học nữa, không biết chủ nhiệm khoa có đồng ý không.”

Lời nói vừa dứt, nhiều học sinh đã quay lại nhìn chủ nhiệm khoa.

Thực ra phần lớn học sinh không có cảm giác gì về việc Lâm Tiêu vẽ Lục Tuyết Minh, chỉ là sau buổi học này họ cảm thấy rất bổ ích. Lục Tuyết Minh vốn là giáo viên phụ trách của lớp này, thường xuyên gần gũi với học sinh, hơn nữa Lâm Tiêu cũng không có thái độ cao ngạo, việc giảng dạy của anh rất dễ hiểu, vì vậy buổi học này không hề nhàm chán, học sinh đương nhiên mong muốn được học thêm nhiều hơn.

Chủ nhiệm khoa có nhiều năm kinh nghiệm giảng dạy, không cần Lâm Tiêu phải hỏi, ông cũng nhận ra lợi ích của phương pháp dạy học này. Vì Lâm Tiêu còn phải chờ một thời gian nữa mới có thể thi chứng chỉ giáo viên, nên nhà trường có thể cân nhắc sắp xếp thêm nhiều tiết giảng dạy chung giữa anh và những giáo viên phù hợp, nhằm thúc đẩy tinh thần học tập của sinh viên.

Khi chuông tan học vang lên, Lâm Tiêu bị bao vây bởi một đám học sinh, trong khi Lục Tuyết Minh kiếm cớ đi vệ sinh để rời khỏi trước.

Nhìn theo bóng lưng của y ra cửa, Lâm Tiêu nhanh chóng trả lời hết các câu hỏi của học sinh rồi quay lại tòa nhà hành chính.

Cửa văn phòng của Lục Tuyết Minh không đóng, một giáo viên khác đang nói chuyện với phụ huynh qua điện thoại. Lâm Tiêu bước vào, đi đến bên bàn làm việc của Lục Tuyết Minh, nói: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”

Lục Tuyết Minh nén giận trong lòng. Trong giờ học hôm nay, Lâm Tiêu đã nhiều lần tự ý quyết định, từ việc thay người mẫu thành y, rồi sau đó chủ nhiệm khoa đồng ý để hai người sẽ chuẩn bị thêm vài buổi học, từ đầu đến cuối y đều không có quyền phát biểu.

Y thực sự không hiểu Lâm Tiêu đang nghĩ gì!

Từ lần đầu gặp nhau trong nhà vệ sinh đến nay, họ lẽ ra phải giữ khoảng cách. Nhưng Lâm Tiêu lại hành động trái ngược, liên tục xuất hiện trước mắt y, tạo ra những tình huống mà y không thể không nhượng bộ, khiến y nhận ra người kia lại đang xâm nhập vào cuộc sống của mình.

Lục Tuyết Minh tức giận đến mức mặt tái xanh, nhưng vì có sự hiện diện của giáo viên khác trong phòng, y không thể nói nặng lời, chỉ đành mở một bài tập trước mặt, đưa ra dấu hiệu tiễn khách: 

“Tôi đang bận,  mời anh ra ngoài.”

“Tuyết Minh, anh thật sự không có ác ý, hy vọng em có thể nghe anh nói vài câu, đừng tiếp tục hiểu lầm nữa.” Lâm Tiêu nói khẽ.

Ban đầu Lục Tuyết Minh đã tự nhủ sẽ tập trung vào bài tập nhưng nghe đến câu cuối, y không nhịn được mà bật cười, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiêu: 

“Tôi hiểu lầm gì chứ? Chúng ta chỉ là người quen cũ, rồi sáu năm không gặp, làm gì có chuyện để hiểu lầm?”

Kể từ lần ăn cơm đó, khi y từ chối việc làm bạn, Lâm Tiêu đã biết trong lòng Lục Tuyết Minh vẫn còn tức giận. Nghĩ lại cũng đúng, trong sáu năm qua, chuyện tình cảm của Lục Tuyết Minh không thuận lợi, anh không đủ tự tin để nghĩ rằng tất cả là lỗi của mình, nhưng anh cảm thấy áy náy, cũng rất hối hận và tiếc nuối.

Nếu không có sáu năm xa cách đó, anh sẽ không hiểu được cảm giác lạ lẫm khi gặp ai cũng không thể rung động. Anh cũng sẽ không nhận ra rằng hồi trước mình còn thiếu sót nhiều đến mức nào, và càng không thể hiểu được suy nghĩ thật sự của bản thân sau khi tái ngộ.

Hóa ra trong thâm tâm, mình vẫn còn nghĩ đến Lục Tuyết Minh, và khi biết người ấy cũng giống mình, kể từ ngày chia tay chưa gặp được ai phù hợp để gắn bó, anh thấy bản thân có chút may mắn.

May mắn là mọi chuyện chưa quá muộn, anh còn cơ hội để sửa chữa.

Nhưng anh vẫn thiếu tự tin, không biết liệu Lục Tuyết Minh có sẵn lòng quay lại hay không, liệu có muốn cho anh một cơ hội nữa không.

Cho đến khi Trần Hạ Hòa nhắc nhở.

Nếu anh thực sự muốn hòa giải, anh phải để Lục Tuyết Minh thấy được thái độ và sự thay đổi của mình. Lục Tuyết Minh có chấp nhận hay không là một chuyện, nhưng liệu anh có nỗ lực hết sức hay chưa lại là một chuyện khác.

Lâm Tiêu nhíu mày, dù bên cạnh anh là bàn làm việc của một giáo viên khác, nhưng anh cũng cảm thấy khó kiềm chế được.

Anh nhìn vào đôi mắt chứa đầy sự tức giận ấy, lại một lần nữa chân thành nói: “Việc thay đổi giáo án mà không có sự đồng ý của em là sai, nhưng em cũng hiểu lý do anh làm vậy. Hơn nữa, các học sinh đều rất nghiêm túc, anh không thể từ chối vì chuyện riêng của chúng ta, mà làm giảm đi tinh thần học tập của các em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK