• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lái xe ra khỏi cổng ký túc xá, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh đã ăn sáng chưa.

Hôm qua, Dương Chí Hanh nói lúc đến đón thì sẽ cùng nhau ăn sáng, vì vậy Lục Tuyết Minh không mua bánh mì. Nhưng khi nghĩ đến việc sẽ ngồi cùng Lâm Tiêu ăn sáng, y cảm thấy không thoải mái, liền đáp là đã ăn rồi.

Lâm Tiêu không nói gì, nhưng sau khi lái xe qua hai con phố, anh dừng xe trước một tiệm bánh mì, bảo Lục Tuyết Minh đợi mình một lát.

Lục Tuyết Minh nhìn theo anh xuống xe. Hình bóng thẳng tắp của Lâm Tiêu đi vòng qua đầu xe, mở cửa tiệm và lấy một chiếc khay, chọn vài loại bánh trong tủ bánh, rồi ra khu nước uống để gọi đồ, sau đó chọn một chiếc bánh mousse nhỏ từ tủ bánh ngọt.

Lục Tuyết Minh cắn nhẹ vào khớp ngón trỏ, ánh mắt không tự chủ dõi theo Lâm Tiêu cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, làm y lấy lại sự chú ý.

Là cuộc gọi từ Dương Chí Hanh. Y nhấc máy, nghe thấy Dương Chí Hanh nói: “Em chưa ra ngoài đúng không? Tôi đang tới đón em.”

Lục Tuyết Minh nhíu mày, lại nhìn về phía cửa hàng. Lâm Tiêu đang cầm một túi giấy lớn bằng tay trái, tay phải mang theo hai ly đồ uống đi ra.

“Tuyết Minh? Em có nghe tôi nói không?” Dương Chí Hanh không nhận được câu trả lời liền nghĩ là tín hiệu không tốt, nên lại hỏi lần nữa.

“Có nghe thấy, anh xong việc chưa?” Lục Tuyết Minh hỏi. Trong lúc nói chuyện, Lâm Tiêu đã đến bên xe, gõ gõ cửa sổ. Y hạ cửa kính, Lâm Tiêu đưa cho y một ly đồ uống.

“Xong rồi, tôi đã bảo thư ký xử lý. Em đợi tôi, khoảng 20 phút nữa tôi sẽ tới”, Dương Chí Hanh nói xong lại hỏi: “Em ăn sáng chưa? Có muốn tôi mua cho em bữa sáng không?”

Lần này y chưa kịp trả lời, Lâm Tiêu đã ngồi vào xe, lấy ra một chiếc bánh mì thịt heo và bánh mousse chanh dây từ túi giấy rồi đặt lên đùi y, nhỏ giọng nói: “Mua cho em đấy, lát nữa đói thì ăn nhé.”

Lâm Tiêu cất túi giấy, cài dây an toàn và bắt đầu lái xe. Lục Tuyết Minh nhìn chiếc bánh mì thịt heo còn được bọc trong túi nhựa, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, y không khỏi cảm thấy nghẹn nơi cổ họng.

Y rõ ràng đã nói là đã ăn sáng rồi, vậy mà Lâm Tiêu vẫn mua cho y, lại còn chọn đúng chiếc bánh mì thịt heo mà y thích nhất trước đây.

Lâm Tiêu không biết y đang nói chuyện với ai qua điện thoại nên nói rất nhỏ. Dương Chí Hanh không nghe thấy, cũng không đợi được câu trả lời của y, liền nghĩ là tín hiệu kém, liền hỏi lần nữa.

Lục Tuyết Minh không còn cách nào khác, đành phải trả lời: “Không cần đâu, tôi đã lên xe rồi.”

Dương Chí Hanh hỏi: “Em đi bằng xe taxi à?”

“Không, tôi đi xe cùng đồng nghiệp.” Lục Tuyết Minh giải thích.

Mặc dù y đã làm mờ đi nội dung cuộc trò chuyện, nhưng Lâm Tiêu vẫn hiểu được người ở đầu dây bên kia là ai. Tuy nhiên, Lâm Tiêu không hỏi gì, chỉ sau khi y cúp máy, nói: “Cà phê vani là ít đường nhiều sữa.”

Lục Tuyết Minh gật đầu, mở nắp ly và uống một ngụm.

Hương vani ngọt ngào kết hợp với vị sữa đậm đà, mặc dù lâu rồi y không uống loại cà phê này, nhưng vẫn cảm thấy như những ký ức xưa cũ lại sống dậy.

Lâm Tiêu chỉ uống cà phê đen, không thích vị sữa trong cà phê, nên mỗi lần y uống cà phê vani và muốn hôn anh, Lâm Tiêu đều tránh đi.

Qua nhiều lần như vậy, y dần bỏ thói quen uống cà phê nhiều sữa, bắt đầu giống Lâm Tiêu, chỉ uống cà phê đen.

Nhưng cái vị đắng chua đó thực sự giống như thuốc Trung y, Lục Tuyết Minh không thể kiên trì lâu, cuối cùng thì bỏ luôn cà phê.

Lục Tuyết Minh cắn nhẹ viền ly giấy, nhìn phong cảnh vùn vụt qua cửa sổ, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên những suy nghĩ lộn xộn. Khi xe đến một ngã tư, điện thoại y lại có thông báo tin nhắn, y muốn bỏ cà phê xuống xem, nhưng phát hiện ly cà phê bên cạnh tay phanh cũng đã được mở ra, màu sắc của nó giống hệt ly cà phê của mình, rõ ràng là nhiều sữa.

Ly cà phê ấy đã uống mất một nửa, y hơi ngây người, vô thức quay sang nhìn Lâm Tiêu.

Người này vẫn đang tập trung vào con đường kẹt xe phía trước, tay trái đặt lên cửa xe, tựa vào thái dương. Khi cảm nhận được ánh mắt của y, anh quay lại nhìn.

Lục Tuyết Minh ngay lập tức muốn tránh ánh mắt, nhưng khi thấy trong mắt Lâm Tiêu giăng đầy tơ máu, y lại hơi chần chừ.

Lúc nãy Lục Tuyết Minh luôn tránh né việc đối diện trực tiếp, nên không nhận ra mắt của Lâm Tiêu đỏ ngầu, lòng trắng mắt đầy tơ máu, quầng thâm còn nặng hơn lần y gặp trước.

Nhớ lại gần đây Lục Vân Ni bận đến mức tối mắt tối mũi, y cũng hiểu Lâm Tiêu không dễ dàng gì.  

Y khẽ hỏi: “Dạo này bận lắm sao?”

Lâm Tiêu ngồi thẳng dậy, đáp: “Đúng là rất bận, công việc cứ như không bao giờ xong.”

Lục Tuyết Minh mím môi, đang cân nhắc xem có nên nói một câu “chú ý sức khỏe” hay không, thì đã thấy Lâm Tiêu nhấc ly cà phê lên uống một ngụm, sau đó lấy kính râm từ hộp chứa đồ ra đeo, lại tiếp tục nhìn về phía trước.

Trong xe đang phát một bài hát tiếng Trung. Khi bầu không khí im lặng một lần nữa bao trùm, giai điệu của bài hát này vừa dứt, một ca khúc quen thuộc khác vang lên.

Lục Tuyết Minh vừa nghe phần đầu đã vội quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt ly giấy.

Đó là bài “Muốn gặp người”, một ca khúc tiếng Trung từng rất thịnh hành hơn mười năm trước. Sau khi hai người chia tay, bài này từng chiếm vị trí đầu trong danh sách phát của y suốt hai tháng.

Dù đã nhiều năm không nghe lại, lời bài hát vẫn dễ dàng kéo y về khoảng thời gian đó.

Y lại cắn nhẹ vào viền ly, ánh mắt đầy xao động nhìn về dãy núi nối dài phía xa, trong đầu chỉ nghĩ đến việc tắt bài hát này đi. Nhưng không muốn để Lâm Tiêu nhận ra điều gì bất thường, y cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi nốt nhạc cuối cùng vang lên. Thế nhưng, y còn chưa kịp thở phào, giai điệu quen thuộc đã lại vang lên.

Y cuối cùng không nhịn được, quay đầu nhìn sang.

Tại sao bài hát này được phát lặp lại?

Lâm Tiêu vẫn tập trung vào con đường phía trước. Họ hiện đang lái trên cao tốc, xung quanh đều là xe cộ, không thể phân tâm. Lục Tuyết Minh liền nghĩ đến việc chuyển bài hát qua màn hình xe, nhưng động tác ấy bị Lâm Tiêu ngăn lại.

“Nghe thêm lần nữa đi.” Lâm Tiêu bình thản nói, “Dạo này anh rất thích bài này.”

Dù anh không nói thẳng, nhưng Lục Tuyết Minh vẫn hiểu được ý nghĩa thực sự ẩn sau câu nói. Sự do dự đấu tranh trong đầu y một hồi, cuối cùng y cũng chỉ tựa lưng vào ghế, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ bên phía mình.

Cuối cùng, bài hát cứ thế lặp lại gần một giờ đồng hồ, cho đến khi Lâm Tiêu đỗ xe tại trạm dừng chân rồi vào nhà vệ sinh, Lục Tuyết Minh mới tắt bài đi.  

Y nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, nơi những chiếc xe đủ loại lướt qua, cho đến khi ánh nắng gay gắt làm mắt y nhức nhối, y mới nhắm mắt lại, tựa đầu vào ghế để nghỉ ngơi.

Mười phút sau, Lâm Tiêu quay lại, đưa cho y một hộp cherry đã rửa sạch, rồi tiếp tục lái xe đến điểm đích.

Cả đoạn đường này họ nói chuyện rất ít, mãi cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ xe ngoài trời của làng thể thao, Lục Tuyết Minh mới thở phào nhẹ nhõm, nói một câu cảm ơn.  

Y vừa tháo dây an toàn, chuẩn bị mở cửa thì nghe Lâm Tiêu dặn dò: “Tiệc nướng ngoài trời khó đảm bảo vệ sinh, cũng dễ ăn phải đồ chưa chín. Trong xe anh có thuốc, nếu bị đau bụng thì gọi cho anh, anh sẽ lấy thuốc cho.”  

Ngón tay y bấu chặt vào tay nắm cửa. Lần này, Lục Tuyết Minh không trả lời mà chỉ lặng lẽ xuống xe.

Lâm Tiêu nhìn theo bóng dáng y rời đi, đợi đến khi hình bóng đó rẽ qua góc cua phía trước, anh mới nhắm mắt lại, đưa tay đấm nhẹ vào ấn đường đang âm ỉ đau nhức.

Xe của Lâm Trĩ Ngu đến sau vài phút, đậu bên cạnh xe của Lâm Tiêu. Hai người vốn không có giao tình gì đáng kể, lẽ ra chẳng cần phải chào hỏi, nhưng Lâm Trĩ Ngu nhận thấy Lâm Tiêu cứ ngồi bất động dựa vào ghế, nghĩ rằng anh không khỏe, bèn đến gõ cửa sổ xe.  

Quả thật, Lâm Tiêu có chút không thoải mái. Gần đây anh nghỉ ngơi quá ít, vừa lái xe cao tốc hơn một tiếng đồng hồ, giờ thả lỏng ra liền cảm thấy buồn ngủ.

Lâm Trĩ Ngu gõ cửa mấy lần, anh mới tỉnh lại. Biết anh chỉ là mệt mỏi, Lâm Trĩ Ngu bèn cùng Lương Khởi Hạc đi về phía điểm tập trung. Lâm Tiêu cũng xuống xe, lẳng lặng bước theo sau họ.

Đi được một đoạn, Lương Khởi Hạc liền ôm lấy eo Lâm Trĩ Ngu, hai người ghé đầu sát vào nhau, vừa đi vừa cười nói đầy thân mật. Hình ảnh đó khiến Lâm Tiêu bất giác nhớ đến câu chuyện phiếm mà trước đây thầy Thụy từng kể một cách đầy hào hứng.

Khoa điêu khắc chỉ có Lâm Trĩ Ngu và Lục Tuyết Minh là hai giảng viên trẻ, cả hai đều có ngoại hình đẹp và tính tình hòa nhã, rất được sinh viên yêu mến. Tuy nhiên, khác với Lục Tuyết Minh người muôn đời độc thân, Lâm Trĩ Ngu đã kết hôn từ sáu năm trước.  

Lúc đó, Lâm Trĩ Ngu vẫn còn là nghiên cứu sinh tại trường, không ai biết cậu đã kết hôn. Sau đó, có một người đàn ông cùng tuổi bắt đầu thường xuyên đưa đón cậu, thậm chí có người nhìn thấy hai người hôn nhau trong xe, cậu mới nói đó là chồng mình.

Thầy Thụy kể rằng có một chuyện khiến người ta ấn tượng sâu sắc vào thời điểm đó.  

Vì Lâm Trĩ Ngu cũng có người theo đuổi trong trường, người này biết chuyện đã chặn cậu lại trong nhà vệ sinh để tỏ tình. Kết quả, hai ngày sau vào giờ nghỉ trưa, Lương Khởi Hạc cùng cậu vào lớp phát kẹo mừng cưới. Không chỉ vậy, họ còn đến tận văn phòng, đảm bảo mỗi giáo viên khoa điêu khắc đều có phần.

Những viên kẹo mừng được đóng gói đẹp mắt, bên trong là sô cô la dừa cao cấp, trên thiệp là tên của cặp đôi mới cưới, mặt sau là ảnh cưới của họ chụp ở bờ biển.  

Từ đó trở đi, không ai dám quấy rầy Lâm Trĩ Ngu nữa. Thầy Thụy kể lại chuyện này vẫn có chút ghen tị, dù sao thì ai mà không muốn có một người bạn đời đối xử chu đáo và xử lý mọi việc khéo léo như vậy chứ.

Lâm Tiêu đi sau họ, đợi đến điểm tập hợp, Lương Khởi Hạc mới thu tay lại khỏi eo Lâm Trĩ Ngu rồi nắm lấy tay cậu.  

Từ bãi đỗ xe đến điểm tập trung phải đi hơn mười phút, Lâm Tiêu đã phải ăn một đống cẩu lương suốt quãng đường, giờ anh không muốn nhìn thêm nữa, liền đi sang khu vực của khoa mình. Nhưng vì Lục Tuyết Minh và Lâm Trĩ Ngu đang đứng trò chuyện cùng nhau, anh vẫn không kìm được mà nhìn qua, mãi cho đến khi Dương Chí Hanh đến, anh mới thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không cảm xúc, nhìn vào điện thoại.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK