• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tuyết Minh vẫn chưa nhận ra Lâm Tiêu ở không xa phía sau mình. Y và Lục Vân Ni đang trò chuyện về thông báo chuyển phát nhanh mà sáng nay mình nhận được. Bộ blind box theo chủ đề rừng rậm mà y đặt đã đến, không biết lần này có thể mở được món bản thân thích hay không.

Lục Vân Ni cười y đã lớn thế rồi mà vẫn thích những món đồ nhỏ nhặt này. Y khoác tay qua vai Lục Vân Ni, phản bác: “Chị, không phải em nói đâu, chị cũng nên có sở thích gì đó đi, nếu không với cái tính làm việc như điên của chị thì làm sao mà tìm được chồng?”

Lục Vân Ni liếc y một cái, tiếp tục đi theo dòng người phía trước: “Không cần em lo, chị có rất nhiều người theo đuổi rồi. Còn em thì sao? Khi nào chịu tìm một cô bạn gái cho đàng hoàng? Cả ngày chỉ biết ngồi với tượng và mèo. Em nhìn xem Trĩ Ngu, chỉ lớn hơn em một tuổi mà đã kết hôn được sáu năm rồi. Mỗi lần chị thấy cậu ấy và chồng đều là dáng vẻ vô cùng ân ái, sao em không ghen tỵ chút nào vậy?”

Lục Tuyết Minh nhắc chị chú ý dưới chân, bước vào cửa khoang mới tiếp tục: “Em cũng muốn yêu đương, nhưng phải là người hợp ý chứ, không thể vì yêu mà chấp nhận bất kỳ ai.”

Dòng người lên tàu tấp nập, Lâm Tiêu bị đẩy về phía trước, rất nhanh đã đến gần Lục Tuyết Minh, cũng vừa đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng của y.

Anh vốn định sẽ tránh đi để không bị phát hiện, nhưng nghe xong câu này, anh lại không thể nào bước đi được.

Vậy là Lục Tuyết Minh hiện tại vẫn độc thân, cô gái bên cạnh y cũng không phải bạn gái của y sao?

Lục Vân Ni chỉ vào vị trí đối diện gần cửa sổ: “Ngồi bên đó đi.”

Lục Tuyết Minh đồng ý. Lâm Tiêu nhìn theo họ, đang do dự không biết có nên ngồi ở khu vực gần đó không thì đột nhiên thấy Lục Tuyết Minh bị người bên cạnh đụng phải, quay lại nhìn.

Lâm Tiêu lập tức cúi đầu, không nghĩ ngợi gì liền nhanh chóng bước lên cầu thang, lên tầng hai.

Lục Tuyết Minh định nhìn người vừa đụng mình, nhưng y lại vô tình thấy một người đàn ông cao lớn đang vội vã bước lên cầu thang, mặt quay nghiêng về phía y.

Người đàn ông đó mặc áo sơ mi màu xám khói và quần tây màu xám đậm, tóc dài đến vai buộc thành đuôi ngựa phía sau gáy, hai bên tóc mái che khuất nên y không nhìn thấy rõ các đặc điểm khuôn mặt. Nhưng không hiểu sao chỉ một cái bóng nghiêng như vậy lại làm y cảm giác quen thuộc kỳ lạ, thậm chí còn khiến Lục Tuyết Minh nhớ đến gương mặt mà mình đã thấy khi say rượu tối hôm trước.

Tuy vậy, y nghĩ có lẽ không phải đâu, hơn nữa Lâm Tiêu đã ra nước ngoài được sáu năm rồi, danh sách mời tham gia hội thảo lần này cũng không có tên của Lâm Tiêu.

“Em đang nhìn gì vậy? Gặp người quen à?” 

Giọng của Lục Vân Ni vang lên, Lục Tuyết Minh bừng tỉnh, cười nói: “Không có gì, đi qua ngồi đi.”

Hai người họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Tàu chỉ dừng lại năm phút, những người lên tàu đều vội vàng. Khi tất cả hành khách đã lên hết, boong tàu được thu lại, cửa khoang dần khép, tàu từ từ khởi hành trong tiếng còi hướng về đảo Thư Lan.

Mặc dù đảo Thư Lan ở ngay gần tầm mắt, nhưng cũng phải mất mười mấy phút mới đến. Lục Vân Ni sau khi ngồi xuống liền bắt đầu trả lời tin nhắn công việc, Lục Tuyết Minh lấy tai nghe ra nghe nhạc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm mặt biển phản chiếu ánh mặt trời, nhưng lòng lại không thể bình yên được.

Hình bóng vừa rồi cứ lởn vởn trong tâm trí y, dù y đã tự nhủ là không phải, không thể nào, nhưng vẫn không kìm được mong muốn xác nhận. Vì vậy, y tìm lý do chụp ảnh phong cảnh để lên tầng hai.

Các chuyến phà qua lại giữa đảo Thư Lan và khu trung tâm thành phố Tân La đa số đều là sinh viên hoặc khách du lịch đi lại, không khí lúc nào cũng nhộn nhịp. Tầng hai có hành lang ngắm cảnh 360 độ, đông đúc hơn nhiều so với tầng dưới. 

Lục Tuyết Minh lên đó đi một vòng nhưng không thấy người đàn ông lúc nãy. Đúng lúc ấy, nhạc trong tai nghe bị ngừng, thay vào đó là âm thanh thông báo tin nhắn. Y lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn tự động của nhà mạng, chúc mừng y đến đảo Thư Lan.

Tin nhắn còn giới thiệu một số điểm tham quan nổi tiếng của đảo, điểm đầu tiên là bãi biển “Gió Dừa Lãng Mạn”. Bốn chữ này như một tia lửa bay vào mắt, lập tức khiến y nhận ra mình đang làm gì.

Y tắt màn hình, lại một lần nữa tự mắng mình vì đã nghi ngờ người đàn ông đó có phải là Lâm Tiêu hay không. Không quay về chỗ ngồi nữa, y tùy tiện tìm một cửa sổ đứng đó để hít gió biển.

Khi bài hát trong tai nghe chuyển sang “Tình Thoại”, tàu đã cập bến. Lục Vân Ni cũng đi đến bên cạnh y. Y không tháo tai nghe ra, chờ cửa khoang mở rồi theo dòng người từ từ đi xuống.

Tuy nhiên, khi bước lên bờ, y lại không nhịn được, quay đầu nhìn lần nữa.

Lục Vân Ni khoác tay y, vì đang nghe điện thoại công việc nên không nhận ra sự khác thường của em mình. Đến khi cô cúp máy, vẻ mặt y đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Lục Tuyết Minh đại diện cho Học viện Mỹ thuật Phương Chu tham gia hội thảo lần này, còn Lục Vân Ni là đại lý tổ chức triển lãm nghệ thuật. Mặc dù mục đích khác nhau, nhưng cả hai đều có thư mời. Sau khi lên bờ, nhân viên đã đón họ, trực tiếp đưa cả hai lên xe điện tham quan.

Từ bến tàu Thư Lan đến Đại học Mỹ thuật Tân La cũng phải đi mất mười mấy phút, nhưng toàn là những con đường nhỏ.  Đây là nét đặc trưng của đảo Thư Lan, với những con hẻm quanh co, chằng chịt, chạy xuyên suốt cả đảo, hai bên đường là cây xanh, nhà cửa và cửa hàng, còn có rất nhiều homestay với phong cách tươi mới. 

Khu trung tâm là khu phố ẩm thực sầm uất, đi về phía đông là bãi biển Gió Dừa Lãng Mạn và Nhà hát Hoa Hồng, phía tây là Học viện Âm nhạc Tân La và Bảo tàng Dân gian, còn về phía nam là Đại học Mỹ thuật.

Từ khi tốt nghiệp bốn năm trước, Lục Tuyết Minh chưa từng quay lại nơi này. Y ngồi trong xe tham quan, nhìn những cảnh vật quen thuộc bên ngoài, những ký ức đã bị chôn vùi trong lòng lại không tự chủ mà bùng lên.

Có thể nói, mỗi cửa hàng ở đây đều có dấu vết của y và Lâm Tiêu. Trong hơn một năm họ yêu nhau, họ đã thử tất cả các món ăn trên đảo Thư Lan, cũng đã cùng nhau ngắm hoàng hôn không biết bao nhiêu lần ở bãi biển Gió Dừa Lãng Mạn.

Lâm Tiêu biết chơi guitar, nên dù là đêm hè hay những ngày xuân ấm áp, thu se lạnh hay thậm chí là mùa đông rét mướt, anh đều sẽ bị kéo ra bờ biển để chơi guitar cho y nghe.

Đó là sự lãng mạn mà y yêu thích.

Y thích khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Tiêu, vì khi hát tình ca cho y, nó lại mang một chút cảm xúc khác biệt, thích đôi mắt chỉ tập trung vào y, thích những lời tình tứ không thể nói thành lời mà được thổ lộ qua lời ca.

Y càng thích khỏa thân khi đứng trước mặt Lâm Tiêu trong căn nhà mà họ thuê, quan sát người này dùng ánh mắt không chút kh.iê.u g.ợi nhìn mình, rồi phác họa y lên trang giấy.

Tài năng vẽ của Lâm Tiêu được công nhận từ lâu. Còn Lục Tuyết Minh biết đến anh là nhờ cuộc triển lãm tranh sinh viên do trường tổ chức.

Bức tranh “Bến tàu nơi hoa diên vĩ nở” của Lâm Tiêu, vừa hiện thực lại vừa đầy chất lãng mạn, hòa quyện hoàn hảo giữa biển hoa màu tím và những bức tường xám trắng của công trình, bầu trời và biển cả xanh trong đến mức tinh khiết. 

Lục Tuyết Minh nhìn một lần là đã mê mẩn, rồi khi y nhìn thấy Lâm Tiêu ngoài đời, y càng bị thu hút bởi đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của anh, đến mức y – một người chưa từng yêu ai – lại có dũng khí chủ động thổ lộ tình cảm, chủ động theo đuổi.

Cú phanh gấp khiến cơ thể y hơi nghiêng về phía trước, Lục Vân Ni vội vàng giữ lấy y. Khi y nhìn rõ trước mặt, mới phát hiện là hai con mèo bất ngờ lao ra.

Loại mèo như thế này có thể gặp ở bất kỳ đâu trên đảo Thư Lan. Y và Lâm Tiêu cũng đã từng nuôi một con mèo trắng lông ngắn tên là Panda (1). Con mèo đó trông rất đáng yêu, đôi mắt tròn xoe, lúc nào cũng lười biếng nằm ườn ra, giống như một viên bánh mochi được bọc trong lớp vỏ tuyết mềm mại.

Xe tiếp tục chạy, Lục Tuyết Minh lại dựa vào lưng ghế. Y tưởng rằng sau sáu năm, mình sẽ không còn để ý đến những điều này nữa, nhưng y lại đánh giá thấp bản thân quá.

Xe tham quan lại rẽ qua bốn ngõ nhỏ, trước mắt cuối cùng cũng rộng ra, có thể nhìn thấy bức tượng nàng tiên cá phun nước.

Lục Vân Ni hỏi: “Đến nơi rồi à?”

Lục Tuyết Minh gật đầu, bỏ tai nghe ra, chỉ về phía cổng vòm phía trước: “Qua cổng vòm là đến cổng trường rồi.”

Nhân viên ngồi ở hàng ghế trước cũng quay lại giới thiệu các cơ sở trong trường, Lục Tuyết Minh im lặng nghe, mắt ngắm nhìn phong cảnh quen thuộc đã lâu không thấy, cho đến khi xe dừng lại trước cửa hội trường, y mới xuống xe.

“Hai vị có thể đến phòng chờ trước, chúng tôi có trà và điểm tâm, lễ khai mạc của hội thảo sẽ bắt đầu vào lúc 10 giờ 30.” 

Nhân viên đeo vòng tay cảm ứng cho họ, có thể di chuyển trong khu vực chỉ định.

Lục Tuyết Minh quen thuộc với nơi này, không cần nhân viên giải thích thêm, y đi theo Lục Vân Ni vào trong tìm một chỗ ngồi.

Khác với việc vừa xuống xe đã có nhân viên tiếp đón, Lâm Tiêu lại đi bộ đến trường Tân La.

Khi nãy trên tàu, anh suýt bị Lục Tuyết Minh phát hiện, nên anh đã tránh vào một góc. Mặc dù không cần phải trốn tránh, nhưng anh cũng không muốn gặp mặt rồi lại rơi vào tình huống ngượng ngùng vì không biết nói gì.

Hơn nữa, anh đã đến đây rồi, không thể lùi bước, dù sao đây cũng là hội thảo của trường cũ, anh nên gặp lại những thầy cô trước đây, đặc biệt là cô Tề Tiệp.

Nhưng anh không có thư mời nên bị chặn lại ngay cổng trường. Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Tề Tiệp. Đầu dây bên kia khá ồn, Tề Tiệp ban đầu không nhận ra anh, đến khi anh nói tên và bảo mình đang ở cổng trường, giọng của Tề Tiệp mới trở nên vui mừng, bảo anh đợi chút, cô sẽ đến ngay.

Tề Tiệp là giáo viên của khoa mỹ thuật, cũng là một trong những người chịu trách nhiệm tổ chức hội thảo lần này. Khi Lâm Tiêu gọi điện, cô đang trò chuyện với vài nhà triển lãm, đến gần cổng trường vẫn còn đang nói chuyện. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Tiêu, mắt cô lập tức đỏ lên, vội vàng bước đến ôm lấy học trò cũ.

Tề Tiệp năm nay đã bốn mươi tuổi, diện mạo không khác mấy so với khi dạy anh. Tuy nhiên, Lâm Tiêu thì thay đổi khá nhiều, không chỉ tóc dài mà khí chất cũng trở nên ôn hòa, thanh nhã hơn trước.

Tề Tiệp lau nước mắt ở khóe mắt, trước tiên khen ngợi Lâm Tiêu một hồi, rồi hỏi tại sao anh lại về mà không báo trước. Trường ban đầu còn định mời anh làm khách mời phát biểu khai mạc.

Lâm Tiêu tuy còn trẻ, nhưng nhờ kỹ thuật vẽ độc đáo và cách sử dụng màu sắc táo bạo, anh đã trở thành một họa sĩ có chút tiếng tăm ở Đức. Là một sinh viên tốt nghiệp từ trường Mỹ thuật Tân La, anh đương nhiên là niềm tự hào của trường.

Lâm Tiêu cười nói: “Em cũng là nghe Trần Hạ Hòa nói mới biết trường tổ chức hội thảo, nên đến đây xem thử.”

Tề Tiệp kêu bảo vệ ghi lại thông tin của anh rồi dẫn anh vào trong trường, vừa đi vừa trò chuyện về những thay đổi trong những năm qua, lại bảo nếu anh đã đến, thì nhân dịp khai mạc hội thảo, sao không lên nói vài câu.

Lâm Tiêu nghĩ đến Lục Tuyết Minh, liền hỏi y có đến không.

Tề Tiệp nói Lục Tuyết Minh là đại diện của trường Mỹ thuật Phương Chu đến, nhưng vì không phải học sinh do chính cô dạy, nên vừa rồi cô không gặp được y.

Phỏng đoán của Lâm Tiêu đã được xác nhận, anh nghĩ thôi thì không cần gây chú ý quá mức, nên từ chối lời mời của Tề Tiệp, bảo rằng mình không chuẩn bị gì, lại ăn mặc bình thường. Tề Tiệp cũng không ép, đến cửa hội trường thì đưa cho anh một chiếc vòng tay, nói rằng sắp bắt đầu rồi, bảo anh ngồi nghỉ trước.

Lâm Tiêu đồng ý, đợi Tề Tiệp rời đi mới đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh ở tầng hai.

So với sự ồn ào ở tầng một, tầng hai yên tĩnh hơn nhiều. Chỉ có một vài khách mời ở lối vào khu vực ghế danh dự, còn lại thì không có ai.

Lâm Tiêu rất quen thuộc với nơi này, anh đi qua lối an toàn, rẽ vào hành lang đối diện, rồi quẹo hai lần nữa trước khi nhìn thấy bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh ở cuối hành lang. Anh đi thẳng đến, mở cửa nhìn vào.

Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, chỉ có bốn buồng, nhưng không có ai.

Lâm Tiêu đóng cửa lại, định mở cánh cửa buồng đầu tiên vào thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi: “Chào anh, có thể giúp tôi một việc không?”

Ngay khi nghe thấy giọng nói này, Lâm Tiêu đứng sững lại.

So với sự ngạc nhiên của anh, Lục Tuyết Minh, người đang ngồi xổm, thì đỏ mặt đến mức không thể ngượng hơn, dù cực kỳ xấu hổ cũng chỉ có thể tiếp tục nói: 

“Có thể giúp tôi lấy giấy vệ sinh từ buồng bên cạnh được không? Cái này hết rồi.”

Chú thích:

(1)”胖达” có thể được dịch là “Phì Đa,” dựa trên cách phiên âm và nghĩa của từ. “胖” (Phì) có nghĩa là mập, và “达” (Đa) có thể ám chỉ sự dễ thương hoặc phổ biến. Tên “胖达” có thể mang ý nghĩa là một con mèo dễ thương, tròn trịa.“胖达” còn là cách chơi chữ dựa trên âm thanh của từ “panda” – gấu trúc, ngụ ý thân thiện, dễ thương. 

Vì vậy mình tạm dịch tên mèo là Panda vì thấy khá dễ thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK