• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi trưa ngày hôm sau, Lục Tuyết Minh tỉnh dậy trong vòng tay của Lâm Tiêu.

Trước khi ngủ, Lâm Tiêu không kéo rèm che sáng, ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài chiếu sáng căn phòng có thiết kế giống hệt phòng của y, còn trước mắt Lục Tuyết Minh là một tấm ngực ấm áp của Lâm Tiêu.

Ký ức đêm qua chợt ùa về trong đầu, y khẽ mỉm cười, tựa mặt vào ngực Lâm Tiêu rồi nhắm mắt lại.

Cánh tay Lâm Tiêu đặt trên eo y vì động tác này mà có phản ứng. Lục Tuyết Minh ngước lên nhìn, thấy Lâm Tiêu đã mở mắt nhìn mình, rõ ràng là tỉnh dậy từ sớm.

Lâm Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán anh, hỏi: “Ngủ ngon không?”

Lục Tuyết Minh cười gật đầu: “Còn anh?”

Lâm Tiêu nhẹ nhàng v.uốt v.e tấm lưng mịn màng của Lục Tuyết Minh, ngón tay dừng lại nơi hình vầng trăng trên thắt lưng. Động tác ấy khiến Lục Tuyết Minh nhột đến mức muốn né tránh, nhưng Lâm Tiêu đã ôm chặt lấy y, sau đó xoay người áp lên, hai tay chống xuống:

“Không ngon!”

Vì động tác này, chăn bị hất tung ra một chút, cơ thể cả hai lại kề sát vào nhau.

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn y dần mang theo chút sắc bén và xâm chiếm. Lục Tuyết Minh cười khẽ, vòng tay qua cổ Lâm Tiêu, trêu chọc: 

“Anh làm giảng viên rồi đấy, sao vẫn cứ như sinh viên không biết tiết chế thế này?”

Trước đây, Lục Tuyết Minh rất thích trêu đùa Lâm Tiêu như vậy. Nhìn thấy nụ cười tươi tắn đầy ấm áp trước mắt, Lâm Tiêu cảm thấy hài lòng vô cùng, cũng muốn trêu lại y, bèn nói:

“Em ba, anh một, em không thấy ngượng sao, thầy Lục?”

Lục Tuyết Minh hiểu ý “em ba tôi một”, nhưng giả ngu nói: “Thời tiết thật đẹp, hôm nay ăn gì nhỉ?”

Lâm Tiêu đẩy y một cái.

Lục Tuyết Minh che miệng ngáp, rồi vươn người một cái.

Lâm Tiêu vẫn không chịu buông tha.

Lục Tuyết Minh nhìn qua nhìn lại, khen chiếc đèn bàn kiểu cổ này thật đặc biệt, giấy dán tường màu sắc và họa tiết cũng rất có phong cách. Ngay cả rèm cửa cũng mang đậm hơi thở hoài niệm.

Lâm Tiêu kiên nhẫn đáp lời, nhưng động tác thì vẫn chẳng dừng lại.

Cho đến khi trên mặt Lục Tuyết Minh hiện lên sắc đỏ, ánh mắt sáng ngời của y cũng bắt đầu ướt át, Lâm Tiêu mới khẽ cười, ghé sát bên tai y thì thầm:

“Thầy Lục, thầy đã là tấm gương mẫu mực rồi, sao vẫn bốc đồng như học sinh thế này?”

Lục Tuyết Minh vòng tay ôm lấy vai Lâm Tiêu, không thèm đáp trả, trực tiếp dùng đôi môi mình bịt kín cái miệng đáng ghét kia.

Hôm đó, hai người quấn quýt cả buổi chiều, ngoại trừ lúc đi vệ sinh và rửa mặt thì chẳng hề rời khỏi giường, ngay cả bữa trưa cũng gọi đồ ăn ngoài và giải quyết luôn trên giường.

Đến tối, Lâm Tiêu lại cùng Lục Tuyết Minh xem liền một mạch ba bộ phim kinh dị. Sau đó, nhân lúc đêm khuya gió lạnh, anh kéo chăn lên, rồi lại giày vò đến gần sáng mới chịu ngủ.

Trưa ngày thứ ba, Trần Hạ Hòa cuối cùng cũng đến tận cửa ký túc xá để bắt người.

Kế hoạch lần trước lại có thay đổi, phía đối tác gặp vấn đề về địa điểm, mà điện thoại của Lâm Tiêu thì cứ không ai bắt máy, khiến Trần Hạ Hòa đành phải chạy đến đây. Không ngờ, người mở cửa lại là Lục Tuyết Minh, chỉ mặc mỗi chiếc áo phông dài che vừa qua đùi.

Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ mơ màng của người trước mặt, cộng thêm bộ đồ rõ ràng không thích hợp để xuất hiện trước người khác, Trần Hạ Hòa lập tức đoán ra vì sao Lâm Tiêu lại không nghe điện thoại. Nhưng đây không phải lúc để bàn chuyện này, hắn liền hỏi thẳng:

“Lâm Tiêu đâu rồi?”

Lục Tuyết Minh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù, khẽ đáp: “Anh ấy sáng sớm mới ngủ, có chuyện gì vậy?”

“Gọi cậu ấy dậy đi, việc này rất gấp, mọi người đang đợi cậu ấy mở cuộc họp để quyết định đấy!” – Trần Hạ Hòa sốt ruột nói.

Lục Tuyết Minh cũng biết Trần Hạ Hòa chắc chắn có chuyện gấp mới đến, nhưng nghĩ đến việc đêm qua Lâm Tiêu cùng mình giày vò đến sáng mới ngủ, y lại không nỡ gọi Lâm Tiêu dậy. Tuy nhiên, người nằm trên giường cũng không ngủ sâu, họ nói chuyện một lúc đã làm anh tỉnh giấc.

Lâm Tiêu bảo Trần Hạ Hòa vào, Trần Hạ Hòa vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Lâm Tiêu ngồi trên giường, thân trên tr.ần tr.ụi, đang dùng dây chun buộc tóc.

Lục Tuyết Minh nói với họ: “Các anh cứ nói chuyện đi, em qua phòng bên ngủ.” 

Lâm Tiêu vẫy tay gọi y lại, đưa cho Lục Tuyết Minh một chiếc quần ngủ, bảo y vào nhà tắm thay rồi mới ra ngoài.

Khi cửa nhà tắm đóng lại, Lâm Tiêu mới nhìn Trần Hạ Hòa, hỏi: “Có chuyện gì gấp vậy?”

“Lão Từ ban đầu đã đồng ý với lịch trình dành cho chúng ta, nhưng không biết vì lý do gì lại thay đổi, thà trả tiền bồi thường cũng không muốn giữ hợp đồng.”

Trần Hạ Hòa lấy một tập tài liệu đưa cho Lâm Tiêu, tiếp tục nói: “Bên phía Đài An chỉ có duy nhất một bảo tàng mỹ thuật này, chúng ta hoàn toàn không có phương án dự phòng.”

Lâm Tiêu mở tài liệu ra xem: “Tiểu Đường nói sao?”

“Tiểu Đường sáng nay mới qua, nhưng lão Từ không chịu gặp cô ấy, giờ đến điện thoại cũng không bắt máy.” Trần Hạ Hòa trả lời.

Lâm Tiêu suy nghĩ một lát, rồi đóng tài liệu lại: “Cậu về chuẩn bị đi, lát nữa cùng tôi qua đó, tôi sẽ đi nói chuyện với ông ta.”

“Được, tôi sẽ liên lạc sau.” Trần Hạ Hòa nói xong rồi rời đi. 

Cửa vừa đóng lại, Lục Tuyết Minh từ phòng tắm bước ra, hỏi: “Anh phải đi Đài An à?”

Đài An nằm gần Tân La, cũng là thành phố ven biển, từ Phương Châu bay mất hơn hai tiếng mới đến.

Lâm Tiêu kéo Lục Tuyết Minh vào lòng, áy náy nói: “Địa điểm bên đó gặp chút vấn đề, anh phải đi ngay một chuyến.”

Lục Tuyết Minh ôm chặt cổ Lâm Tiêu: “Vậy anh phải đi bao lâu?”

Họ vừa mới quay lại với nhau, đúng là lúc không muốn tách ra một chút nào. Không chỉ y không nỡ, mà Lâm Tiêu cũng vậy. Tuy nhiên công việc quan trọng, Lâm Tiêu đang định nói có thể mất hai ba ngày, bỗng nhớ ra bây giờ là kỳ nghỉ hè, Lục Tuyết Minh không phải đi làm mỗi ngày. 

Anh liền buông Lục Tuyết Minh ra, nói: “Em có muốn đi cùng anh không?”

Lục Tuyết Minh ngây người một lúc, Lâm Tiêu nói xong lại nghĩ đến gì đó, tiếp tục nói: “Đài An và Tân La gần nhau, xong việc rồi chúng ta có thể về Tân La chơi vài ngày, còn có thể ở lại đảo Thư Lan hai đêm.”

Lời đề nghị của Lâm Tiêu khiến Lục Tuyết Minh nhớ lại không lâu trước đây, họ đã tái ngộ ở đảo Thư Lan. Nghĩ đến mối quan hệ căng thẳng lúc đó và đảo Thư Lan đối với họ khi ấy là một kỷ niệm đầy tiếc nuối, y bắt đầu động lòng.

Họ đã quen nhau trên đảo Thư Lan, cũng chính tại nơi đó mà họ tái ngộ.

Nếu không có đảo Thư Lan, sẽ không có bọn họ của ngày hôm nay.

Đón lấy ánh mắt đầy mong đợi của Lâm Tiêu, Lục Tuyết Minh dường như nhìn thấy bức tranh “Bến tàu nơi hoa diên vĩ nở”.

Bây giờ là giữa mùa hè, trên đảo Thư Lan không thể thấy sắc tím ngập tràn của hoa diên vĩ, nhưng có thể ngắm bình minh và hoàng hôn trên bãi cát thoảng gió dừa, có thể nghe Lâm Tiêu đứng bên bờ biển đàn guitar hát tình ca cho y nghe.

Niềm vui ngập tràn trong lòng y tựa như ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, chiếu sáng mọi thứ trước mắt y. Lục Tuyết Minh không kìm được mà hôn lên môi Lâm Tiêu, khe khẽ thì thầm bên khóe môi người ấy.

“Được.”

Lâm Tiêu vội vàng đi xử lý công việc, còn Lục Tuyết Minh ở lại sắp xếp mọi thứ rồi mới đi.

Y gửi Điềm Phi và Điềm Đậu đến cửa hàng thú cưng của ông chủ Quý, rồi quay lại trường hoàn thành những công việc gần đây bị bỏ dở, những việc có thể mang theo ra ngoài y đã chuẩn bị xong xuôi, tối lại hẹn Lục Vân Ni ăn cơm.

Lục Vân Ni vừa mới đi công tác về hôm qua, nghe nói ngày mai y lại phải ra ngoài, bèn bảo y tối nay về nhà một chuyến, chị sẽ nấu một bữa cơm gia đình cho y, tiện thể hỏi han tình hình của y và Lâm Tiêu.

Khi về đến nhà, Lục Vân Ni lại đang ở trong bếp thái cà chua, còn những con cua trong bồn nước khiến y nhớ đến cảnh tượng lần trước về nhà.

Nhìn ngón tay giờ đây đã lành lặn, không còn chút dấu vết nào của thương tích, y bật cười, đeo tạp dề vào rồi bước đến giúp chị rửa cua.

Lục Vân Ni quan sát y vài lần, thấy trạng thái của y giờ đây hoàn toàn khác trước. Khóe miệng y lúc nào cũng thoáng hiện một nụ cười nhẹ, chị liền biết rằng chuyện giữa y và Lâm Tiêu đang thuận lợi, cũng chẳng hỏi thêm về những chuyện đã qua. Thay vào đó, chị hỏi y định khi nào nói thật với bố mẹ, rồi dẫn Lâm Tiêu về ra mắt hai người.

Động tác rửa cua của Lục Tuyết Minh khựng lại, suýt chút nữa ngón tay bị càng cua kẹp. Y bất lực nhìn Lục Vân Ni:

“Chị, em với anh ấy vừa mới làm hòa, chị có phải hơi vội quá rồi không?”

“Không phải chị vội, mà là bố mẹ vội.” 

Lục Vân Ni đặt dao lên thớt, lấy điện thoại từ trong túi ra:

“Hôm qua chị vừa về đã gọi video với họ. Bố mẹ lại cho chị xem hai tấm ảnh, nói rằng đó là hai chị em họ, đều là người nhà đồng nghiệp cũ của mẹ. Một người là giáo viên tiểu học dạy ngữ văn, người kia là giáo viên cấp ba dạy lịch sử, nghề nghiệp rất hợp với em. Bố mẹ bảo chị hỏi em xem khi nào tiện để ăn một bữa cơm?”

Vừa nói, Lục Vân Ni vừa mở khóa điện thoại, đưa hai tấm ảnh chụp đời thường ra cho Lục Tuyết Minh xem:

“Em đã có người yêu thì cũng phải để bố mẹ biết chứ. Nếu cứ giấu mãi, họ sẽ tiếp tục nghĩ cách giới thiệu con gái cho em. Em không sợ Lâm Tiêu biết chuyện này rồi không vui sao?”

Lục Tuyết Minh không nhìn mấy tấm ảnh, nhưng y hiểu lời Lục Vân Ni nói rất có lý. Bố mẹ suy cho cùng cũng chỉ muốn tốt cho y. Giờ đây y và Lâm Tiêu đã làm hòa, nếu cứ tiếp tục giấu giếm gia đình thì thực sự không công bằng với anh ấy.

Nghĩ đến đây, y nói: “Được rồi, để em bàn với anh ấy trước đã, chị tạm thời đừng nói với bố mẹ nhé.”

Lục Vân Ni hài lòng vỗ vai y: “Thế mới đúng chứ. Yên tâm đi, bố mẹ không phải kiểu người bảo thủ, chị cũng sẽ giúp em mà.”

Lục Tuyết Minh mỉm cười gật đầu, tiếp tục rửa cua. Sau bữa tối, y đi dạo dọc bờ sông Y Tình. Gần chín giờ, y nhận được cuộc gọi từ Lâm Tiêu.

“Em đang ở đâu? Sao gió lớn vậy?”

Lục Tuyết Minh tựa vào lan can bảo vệ trên đê, nhìn bờ sông rực rỡ ánh đèn phía đối diện, đáp:

“Em đang đi dạo bên bờ sông Y Tình, công việc của anh đã xong chưa?”

“Chưa, nhưng em đừng lo, sẽ không ảnh hưởng đến chuyến đi của chúng ta tới đảo Thư Lan đâu,” Lâm Tiêu cười nói.

Cơn gió mùa hè từ sông lướt nhẹ qua má y, cảm giác ấm áp như hơi thở của Lâm Tiêu bên tai mình. Lục Tuyết Minh không nhịn được mà cười, hỏi: 

“Vậy ngày mai em phải đến lúc mấy giờ?”

“Anh đã mua vé máy bay cho em lúc 11 giờ sáng, như vậy không cần dậy quá sớm, anh sẽ đợi em ở sân bay Đài An.”

Giọng nói bên kia điện thoại mang theo sự mềm mại và quyến rũ đặc trưng của những lời thì thầm, nghe mà khiến y cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nụ cười trên môi rực rỡ như ánh đèn neon trên mặt nước. Lục Tuyết Minh quay người, nhìn vào những cặp đôi đang đi dạo trên lối đi bộ, tâm trạng vô cùng tốt.

Sáng hôm sau, y dậy rất sớm, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ, rồi chăm sóc bản thân từ đầu đến chân, chuẩn bị cho chuyến đi.

Nhìn vào gương, Lục Tuyết Minh thấy người mình không thể chê vào đâu được. Y lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh selfie rồi gửi cho Lâm Tiêu, kèm theo một câu:

【Đây là người anh sẽ đón ở sân bay hôm nay, đừng để lỡ mất nhé.】

Chỉ vài phút sau, Lâm Tiêu gửi lại một đoạn gif Điềm Đậu đang quấn quýt bên Điềm Phi, kèm theo câu trả lời:

【Đây chẳng phải là người yêu của thầy Lâm sao? Trông thật đẹp trai.】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK