• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong phòng tắm mờ ảo bởi làn hơi nước, Lục Tuyết Minh đang nằm thư giãn trong bồn mát-xa và dần chìm vào giấc ngủ mơ màng thì điện thoại bỗng reo lên.

Y lười biếng nhấc chân, vốn không định để ý, nhưng tiếng chuông cứ lặp lại mãi cho đến khi ngắt quãng, y đành đứng dậy, bước đến lấy điện thoại trên bồn rửa tay. 

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Trĩ Ngu,” Lục Tuyết Minh ấn nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe giọng quan tâm quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: 

“Cậu vẫn ổn chứ? Sao cả ngày không trả lời tin nhắn của tôi?”

Lục Tuyết Minh tựa vào bồn rửa tay, da y đỏ ửng lên sau khi ngâm lâu trong nước nóng, những giọt nước từ từ trượt xuống theo đường cong mềm mại của eo lưng, hòa cùng hình xăm giọt nước mắt xanh rơi vào nơi mà gương không thể soi tới. Y vén mái tóc ướt trước trán sang một bên, đáp: 

“Không sao, tôi ngủ cả ngày, không xem điện thoại thôi.”

Lâm Trĩ Ngu(*) quen biết với y đã bốn năm, rất hiểu tính cách của y. Dù biết rằng y không cần sự an ủi yếu ớt này, nhưng cậu vẫn muốn nói vài câu động viên.

“Cậu đừng quá để tâm, lần đầu đăng ký mà được chọn đã rất tốt rồi. Khi xưa tôi còn phải đăng ký hai lần mới được chọn cơ.”

Lục Tuyết Minh mỉm cười nhẹ, dù trên mặt có ý cười nhưng giọng nói lại chẳng mấy thoải mái: “Cậu đừng an ủi tôi nữa, tôi không sao đâu.”

Lâm Trĩ Ngu im lặng, cả hai không nói gì thêm, chỉ nghe tiếng thở dài rất khẽ từ đầu dây bên kia.

“Vậy kỳ thi đánh giá nửa cuối năm cậu có định đăng ký không? Hay là nghỉ ngơi đến năm sau rồi đăng ký lại?” Lâm Trĩ Ngu hỏi.

“Tất nhiên là đăng ký rồi.” Lục Tuyết Minh quay người, nhìn vào hình ảnh của mình trong gương: “Tôi không muốn lãng phí thời gian.”

“Còn người mẫu thì vẫn chọn Nhuận Khải à?”

“Tôi sẽ tìm người mẫu khác, Nhuận Khải không tạo được cảm giác như mong muốn.”

Lâm Trĩ Ngu đồng ý: “Cũng được, thay người mẫu mới có thể sẽ khơi gợi thêm cảm hứng. Có cần tôi giúp để ý không?”

“Ừ.” Lục Tuyết Minh đáp. Sau đó, hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Đặt điện thoại xuống, cảm xúc mà y đã cố gắng kìm nén lại trỗi dậy. Y nhìn bồn tắm mát-xa vẫn đang tạo những gợn sóng, nhưng cũng chẳng còn hứng thú tiếp tục ngâm mình, đành đứng dưới vòi sen tắm qua loa rồi bước ra.

Tối qua y uống quá chén, lại nhìn thấy gương mặt Lâm Tiêu trên một người xa lạ, tâm trạng thực sự tồi tệ đến cực điểm. May mà có Lục Vân Ni bầu bạn, nên dù sau đó y có uống đến mức quên trời đất cũng không có sự cố gì. Chỉ là y không chắc mình có nói ra những điều không nên nói hay không.

Nghĩ đến tính cách của Lục Vân Ni, nếu biết y thích đàn ông, chắc chắn sẽ không để y yên ổn ngủ đến giờ này.

Vừa suy nghĩ mông lung, Lục Tuyết Minh vừa thay đồ, mang theo điện thoại sang gõ cửa phòng bên cạnh.

Lục Vân Ni mở cửa, thấy y đã ăn mặc chỉnh tề thì hỏi: “Tỉnh rồi à? Đầu có đau không?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu: “Ra ngoài ăn tối đi.”

Lục Vân Ni nghiêng người, để lộ chiếc bàn trà với tập tài liệu và laptop đặt trên đó: “Tối nay chị bận rồi, địa điểm triển lãm tranh lần tới gặp chút vấn đề, em tự đi ăn đi.”

Với công việc của chị ấy, gần như không có ngày nghỉ thật sự. Lục Tuyết Minh bèn hỏi: “Vậy có cần em mang đồ ăn về cho chị không?”

Lục Vân Ni chưa kịp trả lời thì điện thoại đặt trên bàn trà lại reo lên. Chị vội vàng dặn dò vài câu rồi đóng cửa, để Lục Tuyết Minh tự mình ra ngoài.

Trong lúc chờ thang máy lên, y lấy điện thoại ra xem lịch trình. Lần này về lại Tân La, y chỉ ở đây sáu ngày. Từ ngày mai sẽ tham gia hội thảo học thuật của Đại học Mỹ thuật Tân La liên tục hai ngày, sau đó giảng hai tiết học, rồi dành ngày cuối cùng để tham quan triển lãm tại Bảo tàng Mỹ thuật thành phố, sau đó liền có thể trở về Phương Châu.

Nghĩ đến việc sau khi về sẽ phải tiếp tục lịch giảng dạy và công việc tại xưởng vẽ, cũng như chuẩn bị cho kỳ thi đánh giá chứng chỉ điêu khắc, y cảm thấy có chút căng thẳng. Cuối cùng y cũng không còn hứng thú ra ngoài ăn nữa, đành vào nhà hàng kiểu Tây trên tầng 46 của khách sạn để dùng bữa.

Nhân viên phục vụ dẫn y đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Lúc này vừa đúng bảy giờ rưỡi tối, nhà hàng đông khách nên y không nhận ra Lâm Tiêu ngồi cách đó hai hàng ghế. Lâm Tiêu cũng đang cúi đầu trả lời email nên không phát hiện ra y ngay lập tức.

Lục Tuyết Minh gọi một phần sườn cừu và một chai rượu, chờ nhân viên rời đi thì quay sang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Tân La là một thành phố ven biển, chỉ cần ở trên những tòa nhà cao đều có thể nhìn thấy biển. Khách sạn Bernard Time nơi y đang ở nằm trên tầng cao nhất của tòa tháp đôi A, một công trình mang tính biểu tượng của thành phố, không chỉ có tầm nhìn tuyệt vời mà còn có thể nhìn thấy toàn cảnh đảo Thư Lan ở phía đối diện.

Khuôn viên của Đại học Mỹ thuật Tân La nằm ngay trên đảo Thư Lan. Đó là một hòn đảo đầy chất nghệ thuật, mùa xuân ngập tràn hoa diên vĩ tím, mùa hè rực rỡ sắc vàng của hoa hướng dương, rồi đến mùa thu được nhuộm đỏ bởi những tán lá phong, tất cả tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp theo từng mùa. 

Mặc dù có người bản địa sinh sống, nhưng sự hiện diện của Đại học Mỹ thuật và Học viện Âm nhạc khiến nơi đây luôn tấp nập sinh viên và không ít du khách từ nơi khác tìm đến.

Ánh mắt của Lục Tuyết Minh dừng lại ở xa xa trên đảo Thư Lan. Trong màn đêm, hòn đảo ấy tỏa ra ánh sáng dịu dàng, đó từng là phong cảnh y thân quen nhất, yêu thích nhất, cũng là nơi y từng hy vọng có thể sống mãi. 

Nhớ lại ngày trước, khi y từng nắm tay một người ngồi bên bờ biển, thắp đèn dầu, cùng ngắm sao và ước nguyện mãi mãi bên nhau, Lục Tuyết Minh không khỏi muốn cười nhạo bản thân. Sao y có thể ngây thơ đến thế? Sao lại không nhận ra người kia chỉ đang thuận theo ý mình?

Tiếng phục vụ đánh thức y khỏi dòng hồi tưởng, Lục Tuyết Minh đưa ánh mắt trở lại bàn, lúc này rượu và món khai vị đã được bày ra. Y rót cho mình một ly, tuy chẳng thấy đói, nhưng vẫn nhấm nháp từ từ. Đến khi phục vụ mang phần sườn cừu lên, những vị khách bàn sau cũng vừa ăn xong và rời đi. Đúng lúc này, Lâm Tiêu mệt mỏi xoa xoa cái cổ đau nhức, rồi trông thấy bóng lưng phía trước.

Dù không đội chiếc mũ như hôm qua, nhưng từng sống cùng nhau hơn một năm nên Lâm Tiêu ngay lập tức nhận ra Lục Tuyết Minh. Nhớ lại hai lần gặp tình cờ hôm trước, Lâm Tiêu lại cau mày.

Trong hai ngày về Tân La, anh đã gặp Lục Tuyết Minh ba lần. Nếu không phải lần nào mình cũng đến trước, anh sẽ nghi ngờ liệu có phải Lục Tuyết Minh biết mình trở về, cố tình tạo nên những cuộc gặp gỡ. Bởi khi xưa, lúc theo đuổi anh, Lục Tuyết Minh rất hay sử dụng chiêu trò gặp gỡ “tình cờ” này.

Nhưng nhớ đến thái độ lúc chia tay và việc không liên lạc suốt từ đó, Lâm Tiêu biết rõ Lục Tuyết Minh không thể nào lại làm vậy. Nên đây thật sự chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Lâm Tiêu nhấp ngụm nước soda bên cạnh, ánh mắt vẫn dừng trên người Lục Tuyết Minh. Khác với hôm qua chỉ ngồi uống rượu và xem điện thoại, hôm nay Lục Tuyết Minh cứ nhìn mãi về phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Anh nhìn theo hướng nhìn của y và nhận ra đó là đảo Thư Lan.

Hồi còn đi học, cả hai đều sống trên đó, Lâm Tiêu cũng rất quen thuộc với hòn đảo này. Nghĩ đến lời của Trần Hạ Hoà nói rằng sau khi tốt nghiệp, Lục Tuyết Minh không còn ở lại Tân La, Lâm Tiêu bắt đầu suy đoán liệu y có quay lại đây vì công việc không.

Anh cứ mãi chăm chú nhìn bóng dáng trước mặt, chẳng còn để tâm đến việc xử lý email nữa. Mãi đến khi Lục Tuyết Minh vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại để thanh toán rồi rời đi, Lâm Tiêu mới chú ý.

Nhìn bóng lưng ấy bước ra khỏi cửa nhà hàng, Lâm Tiêu bóp hai bên thái dương, sau đó cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Vừa đẩy cửa bước vào, anh đã nhìn thấy một chiếc nhẫn đặt ở góc bồn rửa tay.

Đó là một chiếc nhẫn bạc nguyên chất, trông có vẻ được chế tác thủ công với hình dáng chỉ là một vòng tròn đơn giản. Lâm Tiêu nghĩ rằng có lẽ khách nào đó để quên, định cầm ra ngoài đưa cho nhân viên phục vụ thì nhận ra một bên của chiếc nhẫn có khắc chữ “snow” bằng tiếng Anh. Từ quen thuộc này ngay lập tức khiến anh nhớ ra đây là nhẫn của Lục Tuyết Minh.

Anh quan sát kích cỡ của nhẫn, có lẽ là một chiếc nhẫn đeo ngón út. Anh nghĩ liệu Lục Tuyết Minh có nhận ra mình để quên chiếc nhẫn mà quay lại không, nên đưa nhẫn cho phục vụ rồi trở về chỗ tiếp tục xử lý email. Nhưng lần này, anh ngồi lại đến tận mười giờ, nhà hàng sắp đóng cửa mà Lục Tuyết Minh vẫn không quay lại.

Sau khi thanh toán, Lâm Tiêu nghĩ nếu Lục Tuyết Minh không nhớ ra đã để nhẫn ở đây thì sẽ không tìm được nữa, nên đã giải thích với phục vụ và lấy lại chiếc nhẫn. Dù anh không tiện tự mình đưa cho Lục Tuyết Minh, nhưng có thể nhờ Trần Hạ Hoà chuyển hộ.

Tuy nhiên, chưa kịp gặp Trần Hạ Hoà, sáng hôm sau, anh lại tình cờ gặp Lục Tuyết Minh ở bến phà đi đảo Thư Lan.

Nhìn bóng dáng phía trước đang vừa đi vừa cười nói với người phụ nữ bên cạnh, biểu cảm của Lâm Tiêu trở nên phức tạp khó tả.

Anh đến đảo Thư Lan vì Trần Hạ Hoà nói rằng trường cũ đang tổ chức hội thảo học thuật, anh vừa hay có thời gian nên quyết định ghé qua xem. Vậy Lục Tuyết Minh thì sao? Cũng vì lý do này mà đến ư?

Không ngờ họ lại gặp nhau ngẫu nhiên nhiều đến vậy.

Nhìn cánh tay của Lục Tuyết Minh thân mật đặt lên vai người phụ nữ kia, lòng Lâm Tiêu dâng lên một cảm giác lạ lẫm khó gọi tên.

Dựa vào kiểu tóc và dáng người, anh đoán người phụ nữ này chính là người mà Lục Tuyết Minh ôm trong quán bar hôm trước. Vậy là Lục Tuyết Minh thực sự có bạn gái rồi sao?

Chú thích:

(*) “林稚虞” – Lâm Trĩ Ngu – Nói một chút về cái tên này để mọi người dễ hiểu, vì để sát nghĩa nên tên hơi khó đọc. 😂

“林” (Lín) là họ Lâm, mang nghĩa là “rừng,” thường gợi cảm giác tự nhiên, thư thái.
“稚” (Zhì – Trĩ ) có nghĩa là “trẻ,” “non nớt,” biểu hiện sự ngây thơ, trong sáng hoặc vẻ trẻ trung.
“虞” (Yú – Ngu) có thể mang nghĩa là “dự liệu,” “dự đoán,” cũng có thể ngụ ý một sự thanh lịch, tinh tế.
Tên này tạo cảm giác về một người dịu dàng, với tính cách ôn hòa, giản dị nhưng có chiều sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK