• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiêu chạm nhẹ vào cổ Lục Tuyết Minh, nhìn sắc mặt vẫn chưa hề dịu đi của y, rồi nói: “Không cần đâu, để anh lấy nhiệt kế đo thử cho em.”

Lục Tuyết Minh ngăn động tác định xuống giường của Lâm Tiêu, nhíu mày hỏi: “Anh không muốn sao?”

Lâm Tiêu bật cười, cúi người hôn nhẹ lên môi y, dịu dàng đáp: “Ngốc à, sao anh lại không muốn chứ? Nhưng em vẫn còn sốt, đợi khi nào khỏi bệnh rồi chúng ta tiếp tục nhé.”

Lục Tuyết Minh đối diện ánh mắt anh, im lặng một lúc rồi mới buông tay, ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”

Lâm Tiêu lại hôn nhẹ lên mặt y, giúp y lau sạch sẽ, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi lấy nhiệt kế. Khi đo xong, nhiệt độ đã lên tới 38,6 độ.

Lâm Tiêu có chút tự trách, lại thay cho y một miếng dán hạ sốt mới. Nhưng Lục Tuyết Minh lại không còn cảm giác choáng váng hay mệt mỏi như trước, thậm chí còn có hứng thú muốn xem nốt bộ phim dang dở.

Lâm Tiêu ôm y xem phim, hai người vừa xem vừa trò chuyện về rất nhiều chuyện cũ. Nói tới nói lui rồi lại hôn nhau. Tuy nhiên, vì y vẫn còn sốt, cả hai cuối cùng cũng không xem hết phim mà Lục Tuyết Minh đã ngủ thiếp đi.

Lâm Tiêu cẩn thận đo nhiệt độ cho y thêm một lần nữa, thấy con số không tăng thêm mới yên tâm. Sau khi tắm xong, anh lại ôm y cùng ngủ. Đến khoảng hơn chín giờ tối, Lục Tuyết Minh nóng đến mức tỉnh giấc.

Lâm Tiêu chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 27 độ, vừa đắp chăn vừa ôm y, khiến y nóng đến mức cổ đầy mồ hôi. Khi tỉnh dậy, y thấy thấy người phía sau đang ôm mình, trán và sống mũi cũng rịn đầy mồ hôi nhưng vẫn ngủ rất say. Cảnh tượng ấy khiến Lục Tuyết Minh không khỏi cảm thấy đau lòng.

Lâm Tiêu vốn sợ nóng nhất, mùa hè lúc nào cũng đặt điều hòa ở 22 độ để ngủ. Đây là thói quen cố hữu, đến mức trước đây dù Lâm Tiêu có bị sốt cũng không chịu tăng nhiệt độ điều hòa, thà đắp thêm chăn cho ấm.

Lục Tuyết Minh lặng lẽ xoay người lại, đưa tay lau đi mồ hôi trên mặt Lâm Tiêu, mượn ánh trăng để nhìn rõ quầng thâm dưới mắt anh.

Lâm Tiêu thật sự đã rất mệt, đến mức trong điều kiện nóng bức thế này còn ngủ sâu hơn cả y.

Lục Tuyết Minh cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi anh, sau đó nhẹ nhàng vén chăn, từ từ gỡ tay anh đang ôm lấy eo mình ra. Y xuống giường, cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ về 25, rồi lấy nhiệt kế đo trán. Nhiệt độ đã hạ xuống 38 độ.

Cơn sốt đến nhanh mà cũng lui nhanh, y đã không còn triệu chứng gì, chỉ muốn tắm một cái, liền rón rén bước về phía cửa. Không ngờ cánh cửa gỗ cũ kỹ lại phát ra tiếng “kẽo kẹt”, đánh thức người đang ngủ trên giường.

“Tuyết Minh?” Lâm Tiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ vô thức gọi tên y.

Lục Tuyết Minh quay lại ngồi bên giường, giữ vai Lâm Tiêu để anh không ngồi dậy: “Người đầy mồ hôi, em đi tắm một chút, anh ngủ tiếp đi.”

“Anh ngủ đủ rồi.” Lâm Tiêu nhất quyết ngồi dậy, đưa tay lên trán y kiểm tra: “Đo nhiệt độ chưa? Còn thấy khó chịu không?”

“Đo rồi, 38 độ thôi, cơ bản em không cảm thấy gì nữa.” Lục Tuyết Minh đáp.

“Vậy tốt, để anh làm chút gì cho em ăn. Muốn ăn gì?” Lâm Tiêu nói rồi vén chăn xuống giường. Thấy anh kiên quyết như vậy, Lục Tuyết Minh chỉ đành nói ăn gì cũng được.

Lâm Tiêu nắm lấy tay y, dẫn vào phòng tắm: “Vậy em tắm ở đây đi, để anh xả nước, ngâm bồn nước ấm sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Nhà vệ sinh của Lục Tuyết Minh không có bồn tắm, nên Lâm Tiêu kéo y vào phòng tắm của mình, chỉ cách dùng vòi sen, sau đó mở van bồn tắm xả nước nóng. Anh lại lấy ra từ tủ một chai tinh dầu mùi hương vani, đổ vào bồn nước, khiến cả căn phòng thoang thoảng mùi thơm.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Tiêu quay lại nhìn y: “Có cần anh giúp em tắm không?”

Ban đầu, Lục Tuyết Minh rất tự nhiên đứng sau lưng Lâm Tiêu nhìn, nhưng người này vừa quay lại đã nói một câu như vậy, lập tức khiến y nhớ đến những chuyện xảy ra ban ngày.

Y cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói không cần đâu.

Lâm Tiêu vuốt nhẹ mái tóc y, cúi xuống hôn lên má một cái, mỉm cười: “Vậy em tự tắm nhé, anh đi nấu mì cho em.”

Gương mặt đỏ bừng của Lục Tuyết Minh dưới ánh sáng nhu hòa trong phòng tắm không thể che giấu được. Lâm Tiêu đã lâu rồi chưa thấy y ngượng ngùng và ngoan ngoãn thế này, thật sự không nỡ rời đi. Nhưng bệnh của y vẫn chưa khỏi hẳn, không thể làm gì thêm, Lâm Tiêu chỉ biết tự nhủ đừng nghĩ nhiều, rồi xoay người đi ra đóng cửa lại.

Lục Tuyết Minh tựa vào bồn rửa tay, nhìn thấy chính mình trong gương, mọi tâm tư dường như đều hiện rõ trên khuôn mặt. Y không khỏi đưa tay che mặt, nhưng khóe môi lại không ngăn được cong lên thành nụ cười.

Bọn họ thật sự đã làm lành, không phải đang mơ. Lâm Tiêu thậm chí còn giúp y làm chuyện đó nữa.

Phản ứng của cơ thể là chân thật nhất. Trên thế gian này, ngoài Lâm Tiêu ra, không ai có thể khiến y cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn từ thể xác thể đến tinh thần như vậy.

Lục Tuyết Minh tắm gần một tiếng mới bước ra. Lâm Tiêu vẫn đang bận rộn trong bếp. Y đi qua nhìn, thấy mì trong nồi đã nấu xong, Lâm Tiêu đang thêm nguyên liệu vào một nồi hầm khác.

Nhìn thấy y chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông đi ra, tóc còn chưa sấy khô, Lâm Tiêu lập tức nhíu mày, ôm lấy y rồi nói: “Sao không mặc đồ vào? Thế này lại dễ bị cảm lạnh.”

Lục Tuyết Minh cũng vòng tay ôm lấy Lâm Tiêu, tựa đầu vào vai anh, nói: “Quần áo ngủ đều ướt mồ hôi hết rồi, em không mặc được.”

Lâm Tiêu kéo y ra ngoài, mở tủ quần áo tìm một chiếc áo choàng tắm để y mặc vào. Khi Lục Tuyết Minh quay lưng lại để thay đồ, anh mới nhận ra y thậm chí không mặc cả đồ lót.

Phòng của Lục Tuyết Minh chỉ ở ngay đối diện, chỉ cần đi qua lấy là được, nhưng cả hai đều không ai nhắc tới chuyện đó. Khi Lục Tuyết Minh đang thay đồ, Lâm Tiêu không rời mắt khỏi vị trí giọt nước mắt cuối cùng trên người y. Đến khi y cột dây áo và quay lại, anh lập tức kéo y vào lòng, nắm lấy cằm y rồi hôn xuống.

Lục Tuyết Minh vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tiêu, chủ động hé môi để anh tiến vào. Hơi thở ẩm ướt nóng bỏng lướt qua mặt nhau, giống như đầu lưỡi quấn quýt triền miên, khiến người ta cảm thấy thoải mái đến mức đầu óc như muốn tan chảy, hoàn toàn không muốn dừng lại.

Trong lúc hôn, Lâm Tiêu áp Lục Tuyết Minh lên cánh cửa tủ, tay đang định luồn vào cổ áo y thì bất chợt nhận ra gương mặt đỏ bừng cùng hơi thở dồn dập của y.

Anh vỗ nhẹ lên trán mình, đầy bực bội vì lại quên mất chuyện y vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Ngược lại, Lục Tuyết Minh nhìn dáng vẻ cố gắng kiềm chế của anh mà thấy đau lòng, liền ôm lấy anh nói không sao đâu, tiếp tục đi.

Lâm Tiêu vẫn từ chối, quay lại bếp múc một bát mì đưa cho Lục Tuyết Minh, bảo y ăn mì rồi thì uống thuốc.

Lục Tuyết Minh gắp một đũa mì, thổi thổi rồi đưa lên miệng Lâm Tiêu: “Anh nếm thử xem vị thế nào.”

Lâm Tiêu nhìn y mỉm cười: “Anh thử rồi thấy ngon mới mang cho em mà. Mau ăn đi, không mì sẽ bị nở mất.”

Nhưng Lục Tuyết Minh vẫn cố chấp lắc đầu: “Anh ăn một miếng trước đi.”

Không còn cách nào, Lâm Tiêu đành ăn miếng mì y đưa. Sau đó, y lại gắp thêm một miếng tôm tươi đưa cho anh, cười híp mắt hỏi: “Ngon không?”

Lâm Tiêu nhẹ nhàng véo má y, cười nói: “Đừng nghịch nữa, ăn nhanh đi.”

“Ồ.” Lục Tuyết Minh cúi đầu ăn mì, rồi nhìn anh cẩn thận cho chân giò đã rửa sạch vào nồi, lại thái gừng tươi và hành lá cắt nhỏ cho vào, liền hỏi: “Anh còn nấu món gì nữa vậy?”

“Hầm một nồi chân giò heo với đậu nành, sáng mai anh vớt mì gạo cho em ăn.” Lâm Tiêu vừa nói vừa đổ phần đậu nành đã ngâm kỹ vào nồi, sau đó đậy nắp, bật chế độ hầm canh.

Khi anh xoay người định đi rửa bát, bất chợt một miếng thịt ba chỉ vàng óng, thơm phức được Lục Tuyết Minh đưa đến bên miệng. 

Lục Tuyết Minh vẫn cười tít mắt, nói: “Há miệng nào.”

Lâm Tiêu liếc nhìn y một cái, cắn lấy miếng thịt ba chỉ, rồi bất ngờ giữ lấy gáy y, nghiêng đầu một cái đưa miếng thịt vào miệng y.

Lục Tuyết Minh còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Tiêu đã lùi lại, cầm lấy bát trong tay y, gắp một đũa mì, thổi nhẹ rồi đưa đến miệng y: “Đã bảo là mì sẽ nở mà còn ăn chậm thế. Há miệng nào.”

Lục Tuyết Minh sững sờ nhìn anh, sau đó mỉm cười, ngoan ngoãn mở miệng ăn.

Từ đó bát mì không quay lại tay y nữa. Lâm Tiêu kiên nhẫn từng đũa từng đũa đút cho y ăn. Còn Lục Tuyết Minh cũng múc phần mì còn lại trong nồi để đút ngược lại cho anh. Hai người không thèm ra bàn ăn, chỉ cầm bát đứng ngốc nghếch trong bếp như vậy. 

Lục Tuyết Minh đã lâu không có cảm giác vui vẻ như vậy khi ăn cơm. Lâm Tiêu cũng đang mỉm cười hạnh phúc. Ăn mì xong, Lâm Tiêu lại chăm chú nhìn y uống thuốc.

Ban ngày ngủ nhiều, giờ cả hai đều không thấy buồn ngủ. Lâm Tiêu vào phòng tắm tắm rửa, còn Lục Tuyết Minh thì tựa đầu giường chọn phim để xem. Khi Lâm Tiêu bước ra, thấy y đã tắt hết đèn trong phòng, co mình vào góc trong của giường, mắt dán chặt vào màn hình mà không động đậy.

Phim có phần nhạc nền đặc trưng của phim kinh dị. Dù không nhìn màn hình, Lâm Tiêu cũng đoán được y đang xem gì. Nghĩ đến bao nhiêu năm trôi qua, y vẫn thích kiểu phim này, dù sợ nhưng vẫn cố xem đến cùng, Lâm Tiêu lên giường, ôm y cùng xem.

Cảnh giết người bằng máy cưa trong phim vô cùng máu me. Thêm vào đó, ánh sáng xung quanh lại mờ mịt, hiệu ứng âm thanh dolby trong phòng của Lâm Tiêu quá chân thực, khiến tiếng cưa máy như vang ngay bên tai. Điều này làm Lục Tuyết Minh sợ đến mức da đầu tê dại, cả người rúc chặt vào lòng Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu hôn lên đỉ.nh đầu y, ôm chặt eo y nói: “Đã sợ thế này, sao còn xem làm gì.”

Ánh mắt Lục Tuyết Minh vẫn dán chặt vào màn hình: “Có anh ở đây em mới dám xem.”

Nói xong câu đó, y lại chìm vào câu chuyện trong phim. Nhưng Lâm Tiêu lại nghe ra điều gì đó không đúng, nghi hoặc hỏi: “Em chưa từng xem một mình sao?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu. Y cũng từng muốn xem khi một mình, nhưng không có đủ can đảm, đặc biệt là những bộ phim giết người đầy máu me mà lại có cảm giác chân thật như thế này.

Lâm Tiêu nhìn góc nghiêng của y, chợt nhớ lại hồi trước khi họ còn bên nhau, Lục Tuyết Minh rất thích kéo anh xem mấy bộ phim kinh dị như thế này. Nhưng không ngờ khi chỉ có một mình, y lại không dám xem.

Nghĩ đến sáu năm xa cách vừa qua, lồ.ng ng.ực Lâm Tiêu lại âm ỉ đau. Anh cầm điều khiển từ xa nhấn nút tạm dừng, rồi khi Lục Tuyết Minh quay đầu lại với vẻ không hài lòng, anh hỏi:

“Mấy năm nay có ai cùng em xem loại phim này không?”

Lục Tuyết Minh sững lại một chút. Khi thấy Lâm Tiêu đang rất nghiêm túc nhìn mình, y lập tức hiểu ra ý nghĩa đằng sau câu hỏi ấy. Đôi lông mi dài khẽ cụp xuống, che khuất cảm xúc trong mắt y.

“Không có.”

Lâm Tiêu trong lòng thở dài, đưa tay v.uốt v.e khuôn mặt y, để y nhìn vào mắt mình: “Xin lỗi.”

Vừa rồi Lục Tuyết Minh còn có vẻ hơi buồn bã, giờ lại nhe răng cười, vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tiêu, trêu chọc:  “Vậy anh định đền bù cho em thế nào?”

Lâm Tiêu nhìn thẳng vào mắt y: “Em muốn đền bù thế nào? Anh đều sẽ cho em.”

Lục Tuyết Minh vén chăn lên, ngồi hẳn lên người Lâm Tiêu. Nhìn thấy Lâm Tiêu ngay lập tức kéo chăn đắp lên hông mình, y cảm thấy ấm áp trong lòng, liền cúi xuống áp môi mình lên môi anh.

Khi nụ hôn quấn quýt ấy buộc phải dừng lại vì thiếu dưỡng khí, y ghé sát tai Lâm Tiêu, vừa thở dốc vừa nói: “Đền bù là phải do anh tự nghĩ ra, sao lại đi hỏi người khác muốn gì, như vậy không thành ý chút nào.”

Ngửi thấy mùi dầu gội quen thuộc mà mình hay dùng từ tóc Lục Tuyết Minh, Lâm Tiêu không khỏi ôm chặt eo y, nói: “Được, để anh nghĩ, nhất định sẽ làm em bất ngờ.”

Lục Tuyết Minh cắn nhẹ vào tai Lâm Tiêu, rồi vùi mặt vào cổ anh, chỉ khi cả hai đều dần bình tĩnh lại, y mới rời khỏi người Lâm Tiêu, cầm lấy điều khiển và tiếp tục xem phim.

Lâm Tiêu ngồi bên cạnh cùng y xem hết bộ phim. Lúc này, Lục Tuyết Minh vẫn còn rất tỉnh táo, liền chọn tiếp một bộ phim khác về án mạng xảy ra trong đêm mưa để xem. Bộ phim này chân thực hơn bộ trước, là câu chuyện về một vụ án mạng xảy ra trên đường quốc lộ vào đêm mưa.

Thấy Lục Tuyết Minh sợ đến mức tay chân đều quấn lấy mình, nhưng lại nhất quyết không rời mắt khỏi màn hình, Lâm Tiêu thực sự muốn bật cười. Thế nhưng, anh cũng cảm thấy dáng vẻ này của y vô cùng đáng yêu. Anh nghĩ, sau này nếu cả hai sống chung, nhất định sẽ làm một phòng chiếu phim trong nhà, y muốn xem cái gì thì cùng y xem cái đó, bù đắp lại những năm tháng đã qua.

Lâm Tiêu nghĩ đến đây, ngửi thấy mùi thơm trên tóc Lục Tuyết Minh, từ từ mí mắt anh khép lại.

Khi Lục Tuyết Minh xem xong phần hấp dẫn nhất, quay đầu định bàn luận với Lâm Tiêu về cốt truyện, thì phát hiện Lâm Tiêu đã nghiêng đầu ngủ say.

Y lập tức nhấn nút dừng, rồi nhìn đồng hồ trên tường, đã là ba giờ sáng.

Nghĩ đến việc Lâm Tiêu đã chăm sóc mình cả một ngày, thực ra còn mệt hơn cả mình, y cảm thấy áy náy vì không nên kéo anh đi xem phim cùng. Vì vậy, y tắt máy chiếu, đỡ Lâm Tiêu nằm xuống nghỉ ngơi.

Giấc ngủ ấy, cả hai đều ngủ rất ngon. Đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, đã là giữa trưa. Lục Tuyết Minh duỗi người một cách thoải mái rồi quay đầu lại, nhưng phát hiện phía sau đã không còn ai.

Y gọi tên anh, nhưng không nhận được câu trả lời, nên xuống giường đi tìm khắp nhà. Lâm Tiêu không có ở nhà, nhưng trong bếp lại tỏa ra mùi thơm từ nồi canh hầm, khiến bụng y lại kêu ầm ĩ.

Y quay lại tủ đầu giường, cầm điện thoại gọi cho Lâm Tiêu. Đầu dây bên kia đổ chuông hai lần rồi mới có tiếng trả lời: “Thức dậy rồi à? Còn cảm thấy khó chịu không?”

“Không khó chịu nữa, anh đi đâu rồi?” Lục Tuyết Minh hỏi.

“Trong studio có chút việc cần giải quyết.” Lâm Tiêu giải thích: “Sáng nay anh đã đo nhiệt độ cho em, hết sốt rồi. Món canh chân giò hầm đậu nành, anh cũng đã nêm nếm lại, em chỉ cần múc ra ăn thôi. Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ xong việc, em đợi anh về nhé.”

“Được.” Lục Tuyết Minh quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Vậy anh đã ăn chưa?”

Kim đồng hồ chỉ một giờ. Với sự hiểu biết về Lâm Tiêu, người này khi bận rộn là sẽ không nhớ ăn đúng giờ.

“Chưa, anh đang họp, họp xong sẽ ăn.” Lâm Tiêu trả lời.

Lục Tuyết Minh thở dài bất lực, nói: “Anh đừng về nữa, em sẽ qua chỗ anh, đợi anh họp xong rồi chúng ta đi ăn.”

Lâm Tiêu cười đáp: “Vậy em qua đây đi. Chiều anh rảnh, ăn xong chúng ta đi hẹn hò nhé?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, Lục Tuyết Minh cũng cười theo.

“Được.”

Đi hẹn hò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK