• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi quay lại xe, Lâm Tiêu hỏi Lục Tuyết Minh đã thông báo cho đối phương chưa. Nhìn y có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, anh liền nghiêng người tới gần, hỏi:

“Thế nào? Không hài lòng với người mẫu này à?”

Lục Tuyết Minh lắc đầu. Mặc dù Lâm Tiêu sẵn sàng làm người mẫu khiến y rất vui, nhưng tác phẩm lần này không giống những bài tập trước đây, mà là bài thi lấy chứng chỉ điêu khắc. Dù chỉ có giám khảo xem được, nhưng y vẫn…

Lâm Tiêu bảo y nhìn thẳng vào mình, rồi hỏi:

“Trước đây em từng nói, anh là người có thể mang lại cho em nhiều cảm hứng sáng tác nhất. Chẳng lẽ em đã mất niềm tin vào anh bây giờ rồi sao?”

“Không phải.” Lục Tuyết Minh đáp, do dự một lúc mới giải thích: “Anh đã biết em đi thi lấy chứng chỉ, thì cũng nên biết bức tượng này không chỉ mỗi em nhìn thấy.”

Lâm Tiêu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt v.e gương mặt mịn màng của y:
“Đương nhiên anh biết. Anh còn biết rằng loại tác phẩm này sẽ không được công khai, chỉ có ban giám khảo nhìn thấy thôi. Những người đó đều rất chuyên nghiệp, chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra.”

Lục Tuyết Minh nhíu mày, nghe đến đây y biết Lâm Tiêu đã hiểu sai ý mình.

Y tất nhiên không lo lắng bức tượng sẽ bị công khai. Những tác phẩm tham gia kỳ thi lấy chứng chỉ này đều phải được niêm phong và che kín, chỉ đến khi vào phòng giám khảo mới được trưng bày. Điều này nhằm bảo vệ sự riêng tư của cả người mẫu và tác phẩm, không để bị tiết lộ ra ngoài.

Nhìn dáng vẻ y mím chặt môi, Lâm Tiêu cúi đầu, khẽ hôn lên môi y, cười nói:
“Vậy là em không muốn anh bị người khác nhìn thấy à?”

Lục Tuyết Minh đối diện với ánh mắt của anh, khi nhìn thấy chính mình trong đôi mắt Lâm Tiêu, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu rồi cắn lên đôi môi kia.

Y dùng nụ hôn chủ động này để diễn tả cảm giác chiếm hữu trong lòng, dùng cách này để trả lời Lâm Tiêu rằng y thật sự không muốn.

Y ngồi ở ghế phụ lái, khi nụ hôn trở nên ngày càng mãnh liệt, y tháo dây an toàn, quỳ một chân lên ghế, nửa người trên đè lên người Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu bị y ấn xuống ghế, dù rất yêu dáng vẻ chủ động của y, nhưng anh vẫn kịp thời kết thúc nụ hôn.

Nhìn vào đôi mắt còn ươn ướt như đôi môi kia, cùng ánh nhìn đầy chiếm hữu không chút che giấu dành cho mình, ý nghĩ muốn làm người mẫu cho y trong Lâm Tiêu càng mãnh liệt hơn. Anh cười nói:

“Vậy em nghĩ anh sẽ vui vẻ để em nhìn cơ thể của người đàn ông khác sao?”

Lục Tuyết Minh ngẩn ra, buột miệng nói: “Trước đây em đã luyện tập rất nhiều lần, anh đều không có ý kiến mà.”

Lâm Tiêu lập tức phản bác: “Đừng nói chuyện trước đây, dù sao bây giờ anh cũng không muốn.”

Lục Tuyết Minh vẫn ngơ ngác nhìn Lâm Tiêu. Thấy anh nghiêm mặt, trông như thật sự không vui vẻ chút nào, y không nhịn được bật cười.

Lâm Tiêu hỏi y cười gì. Lục Tuyết Minh tựa đầu lên vai anh, giọng mang chút đắc ý: “Có người ghen rồi.”

“Ừ, trước đây thế nào anh không quản, từ giờ thì không được.” Lâm Tiêu thẳng thắn thừa nhận, nói xong còn nâng mặt y lên để y nhìn thẳng vào mình:
“Nghe rõ chưa?”

Lục Tuyết Minh vẫn cười: “Anh như vậy là quá vô lý rồi. Em là giáo viên, chẳng lẽ sau này gặp tiết học điêu khắc cơ thể là không dạy nữa sao?”

“Em dạy chung với cả lớp thì anh không ý kiến, nhưng tuyệt đối không được sau giờ học mà một mình đối diện với những người mẫu đó.” Lâm Tiêu tiếp tục giữ thái độ không nói đạo lý.

Lục Tuyết Minh nhìn anh, lòng vui như mở hội. Y thật sự chưa bao giờ thấy Lâm Tiêu ghen một cách thẳng thắn như vậy, cảm giác này đúng là mới mẻ.

Y dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Tiêu lên, tiếp tục trêu chọc: “Vậy sau này em không thể tìm người để luyện tập, nếu tay nghề mai một thì làm sao?”

Lâm Tiêu nắm lấy ngón trỏ của y, duỗi thẳng những ngón tay còn lại rồi áp lên ngực mình:

“Người để em luyện tập đang ở ngay trước mặt đây. Muốn luyện thế nào cũng được, chỉ cần anh không bận việc, đảm bảo em gọi lúc nào là anh tới lúc đó.”

Dưới lòng bàn tay y, lớp áo sơ mi mang cảm giác lành lạnh. Qua lớp vải mỏng ấy, y có thể cảm nhận rõ ràng lồng ng.ực rắn chắc bên dưới.

Cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp khiến Lục Tuyết Minh có chút bồi hồi. Thật sự đã rất lâu rồi y không thấy Lâm Tiêu đứng trước mặt mình trong vai trò người mẫu.

Y lại tựa đầu lên vai Lâm Tiêu, nhắm mắt lại đầy thỏa mãn: “Vậy bây giờ lái xe qua đó đi.”

Lục Tuyết Minh mượn phòng điêu khắc số 2. Lâm Tiêu chở y tới tòa nhà văn phòng dành cho giảng viên, nhìn y lên lầu để đăng ký lấy chìa khóa. Nhưng khi quay xuống, y lại đi cùng với Lâm Trĩ Ngu.

Lâm Trĩ Ngu đi một mình, theo sau Lục Tuyết Minh đến cạnh xe. Lục Tuyết Minh nói với Lâm Tiêu:

“Trĩ Ngu cũng mượn phòng điêu khắc, anh đưa cậu ấy đi nhé.”

Lâm Trĩ Ngu mỉm cười với Lâm Tiêu, chủ động chào: “Thầy Lâm.”

Lâm Tiêu đáp lại một câu “xin chào”, sau đó nhìn Lục Tuyết Minh và Lâm Trĩ Ngu cùng nhau ngồi vào ghế sau, cài dây an toàn xong liền trò chuyện rôm rả.

Họ nói về công việc, Lâm Tiêu vừa lái xe vừa nghe. Nhờ đó anh biết được rằng tháng sau Lâm Trĩ Ngu sẽ cùng Lương Khởi Hạc đi du lịch châu Âu, nên dạo này cậu ấy phải tăng ca ở trường để hoàn thành công việc hè trước thời hạn.

Khi đến tòa nhà nhỏ có các phòng điêu khắc, Lâm Trĩ Ngu liền chào tạm biệt họ.

Phòng điêu khắc của trường được chia thành hai tầng, Lâm Trĩ Ngu mượn phòng điêu khắc số 11 ở tầng trên. Lục Tuyết Minh dẫn Lâm Tiêu vào phòng số 2, vừa vào liền quay lại khóa cửa.

Lâm Tiêu ôm y từ phía sau, hôn y một cái rồi hỏi: “Lâm Trĩ Ngu có biết chúng ta đến đây làm gì không?”

Lục Tuyết Minh dựa lưng vào cửa, ngón tay chỉ vào mũi Lâm Tiêu, cười nói: “Bây giờ mới cảm thấy ngại à?”

Lâm Tiêu cắn lấy ngón tay của y, nhẹ nhàng mài răng rồi mới buông ra: “Chuyện này có gì phải ngại đâu. Anh là bạn trai của em, làm người mẫu cho em chẳng phải điều rất bình thường sao? Hơn nữa, Trĩ Ngu cũng có chồng, nếu cần thiết, chồng cậu ấy chắc chắn cũng sẽ làm như vậy.”

Lục Tuyết Minh vui đến mức miệng cười không khép lại được, đôi mắt sáng ngời chớp chớp, hơi nhón chân lên, áp vào tai Lâm Tiêu thì thầm: “Vậy anh đoán sai rồi, Lương Khởi Hạc thật sự chưa làm thế.”

Lâm Tiêu và Lâm Trĩ Ngu vốn không thân quen, huống chi là Lương Khởi Hạc. Và anh chỉ thuận miệng nói nên cũng không tiếp tục chủ đề này. Khi Lục Tuyết Minh mặc xong tạp dề, chuẩn bị xong dụng cụ, anh bắt đầu cởi áo sơ mi, đồng thời nhìn chằm chằm vào Lục Tuyết Minh.

Người đó đứng cạnh giá đỡ dùng để tạo tác phẩm điêu khắc, mắt không rời khỏi anh. Mỗi khi Lâm Tiêu mở một chiếc cúc áo, ánh mắt đó lại di chuyển theo đầu ngón tay anh. Khi anh tháo đến chiếc cúc cuối cùng, kéo vạt áo ra và mở rộng sang hai bên, Lục Tuyết Minh không kìm được, yết hầu khẽ chuyển động, ngón tay đặt bên cạnh cũng co lại.

So với sáu năm trước khi phải làm người mẫu bị động, lần này là do Lâm Tiêu chủ động, anh cũng nhận ra nhiều chi tiết trước đây chưa từng phát hiện.

Chẳng hạn như khi anh tháo thắt lưng, Lục Tuyết Minh lại chuyển ánh mắt đi, không dám nhìn anh nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK