Đầu óc Lục Tuyết Minh vẫn có chút mơ hồ, nhưng trong lời nói kia y nghe ra điểm bất thường.
Thấy y nhíu mày, Lâm Tiêu nghĩ y vẫn đang do dự, liền cúi xuống định hôn tiếp. Nhưng lần này, Lục Tuyết Minh né ra: “Đợi đã, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Lâm Tiêu không gạt tay y đang che miệng mình ra, chỉ giữ nguyên tư thế, mơ hồ đáp: “Em hỏi đi.”
Lục Tuyết Minh và Lâm Tiêu nhìn thẳng vào nhau, dù tim vẫn đập rộn ràng, nhưng bản thân đã bình tĩnh hơn nhiều so với lúc nãy:
“Lời anh vừa nói có ý gì? Anh thấy có người hôn tôi khi nào?”
Lâm Tiêu im lặng, sau đó thở dài, gỡ tay Lục Tuyết Minh ra: “Ngày tổ chức hoạt động tập thể của trường, lúc Dương Chí Hanh đưa em về. Xe của anh ở ngay phía sau hai người.”
Lục Tuyết Minh vẫn chưa hiểu: “Rồi sao nữa?”
Lâm Tiêu không muốn nói quá chi tiết, nhưng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lục Tuyết Minh, đành phải giải thích thêm: “Anh thấy hai người hôn nhau trong xe.”
Cảm xúc của Lâm Tiêu vì câu nói này mà chùng xuống, anh không nhìn Lục Tuyết Minh nữa: “Anh biết là không nên nhìn lén, mà anh cũng không có tư cách để trách em.”
Lục Tuyết Minh nhìn Lâm Tiêu với vẻ mặt đầy khó hiểu, y hoàn toàn không nhớ là đã bị Dương Chí Hanh hôn?
“Anh rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu? Anh nhận nhầm người rồi đúng không? Em với anh ấy chỉ từng nắm tay thôi!”
Thấy Lâm Tiêu thật lòng thật dạ lại đang hiểu lầm và buồn bã, Lục Tuyết Minh không nhịn được nữa. Nếu y thật sự đã làm vậy thì cũng thôi đi, nhưng vấn đề là không có chuyện đó xảy ra.
Lâm Tiêu ngẩng đầu lên: “Hai người chỉ nắm tay thôi sao?”
Lục Tuyết Minh: …
Vừa rồi y vội vàng giải thích nên không chú ý đến cách dùng từ, lúc này nhìn thấy Lâm Tiêu lại có vẻ mặt đầy hy vọng, Lục Tuyết Minh bối rối đến mức chẳng thốt nên lời, đành gật đầu thay cho câu trả lời.
Lâm Tiêu đặt tay y lên môi, hôn nhẹ rồi cười vui vẻ: “Vậy có lẽ là anh nhìn nhầm rồi. Anh thấy anh ta lại gần em, từ góc độ của anh thì giống như là đang hôn nhau.”
Nói xong, anh lại tiếp tục hôn lên môi Lục Tuyết Minh, vừa hôn vừa cười: “Là anh nhìn nhầm, xin lỗi em.”
Lục Tuyết Minh bị hôn đến mức gương mặt nóng bừng lên. Đặc biệt là khi y nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Lâm Tiêu lúc anh cười, trái tim vốn vừa bình tĩnh được đôi chút lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Lâm Tiêu ôm y vào lòng, dịu dàng nói bên tai: “Anh rất vui, Tuyết Minh, anh thật sự rất vui.”
Lục Tuyết Minh cảm thấy mặt mình nóng đến mức miếng dán hạ sốt trên trán không còn tác dụng nữa, đầu óc lại bắt đầu căng ra. Lâm Tiêu nói xong liền buông y ra, nhìn vào mắt y hỏi: “Em là của anh, đúng không?”
Trong đôi mắt dịu dàng ấy tràn ngập sự mong đợi và tình cảm dành cho y, mặc dù câu trả lời đã rất rõ ràng, nhưng Lâm Tiêu vẫn nhìn y chằm chằm, không cho Lục Tuyết Minh cơ hội trốn tránh, chờ đợi câu trả lời từ y.
Lục Tuyết Minh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập bên tai, nhìn người trước mặt, người mà y đã giấu trong lòng bao nhiêu năm nhưng vẫn không thể quên được, tầm nhìn của y dần trở nên mờ mịt.
Quay vòng suốt bao nhiêu năm, cuối cùng Lâm Tiêu vẫn quay lại bên y. Mặc dù mối quan hệ này đã từng có những vết nứt bị xé toạc, nhưng bây giờ cả hai đều đã trưởng thành hơn, Lâm Tiêu không còn là người im lặng, chỉ giấu kín tình cảm trong lòng như trước.
Y có thể cảm nhận được, tình yêu của Lâm Tiêu dành cho mình thực sự sâu đậm và mãnh liệt hơn cả sáu năm trước.
Lục Tuyết Minh hít một hơi, cúi đầu cố gắng lau đi những cảm xúc không thể giấu được nơi khóe mắt. Nhưng Lâm Tiêu không cho y động đậy, anh nâng khuôn mặt y lên, dùng nụ hôn để lau đi, sau đó hôn nhẹ vào nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi, cuối cùng dừng lại bên bờ môi.
Giữa họ chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ, nhưng Lâm Tiêu không hôn xuống. Y biết rõ Lâm Tiêu đang chờ đợi điều gì, vì vậy Lục Tuyết Minh chủ động tiến lên một chút, môi của họ chạm vào nhau.
Sự chủ động của y như một ngọn lửa, thiêu đốt hoàn toàn Lâm Tiêu, khiến anh như một thùng dầu bị châm ngòi. Lâm Tiêu đè y xuống, ở trong miệng y cuồng loạn chiếm đoạt. Động tác không còn dịu dàng, nhưng cũng không thô bạo, chỉ là khiến y cảm nhận được sự vội vã, cảm nhận được tình yêu và d.ục v.ọ.ng chiếm hữu dần mất kiểm soát của người này dành cho mình như khi họ mới ở bên nhau.
Y ôm chặt lấy vòng eo Lâm Tiêu, mở miệng phối hợp với sự chiếm đoạt của anh. Kể từ khi chia tay, y đã không còn trải qua những nụ hôn mãnh liệt như vậy nữa. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, rõ ràng không có kỹ thuật gì, nhưng lại dấy lên niềm vui ngọt ngào và tê dại.
Đôi bàn tay từng cầm bút vẽ luồn vào kẽ tay y, kéo hai tay Lục Tuyết Minh lên đ.ỉnh đầu và ghì chặt xuống. Khi nụ hôn kết thúc, cả hai đều thở hổn hển, Lâm Tiêu bỗng bật cười, hỏi: “Phải làm sao đây?”